Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2011

TÌNH SỬ part 5


TÂM THANH THI TẬP
*
TÌNH SỬ
Part5
*
BÀI TÂY BẠC TA
*
Bài tây chung cuộc ta dùa
Tiền mày mở tụng chanh chua khó lòng
Lao trung cận cảnh khốn cùng
Ai xui ngu dại lăn đùng vô đây
Tiếc thay cho bản mặt dày
Cửa lo không lót ông này bà kia
Chắc chi nẩu chẳng chịu chìa
Thượng vàng hạ cám ăn chia rõ ràng
*
THẰNG BỜM
*
Trong ma giới cộng đồng thu nhỏ
Thất thời bác mõ được thế ông to
“Thằng bờm có cái quạt mo”
Phó buồng muốn đổi ba bò bốn lăn
Bờm rằng bờm lấy lại chăn
Ông ngồi lót đít khăng khăng không từ
Trong tù không có của tư
Trật tự gầm gừ bờm vẫn khư khư
*
-Tiết đông đến đêm về lạnh giá
Chăn ông cả tá ông xả từ bi
Ra ơn một mảnh sá gì
Coi như cận tết lì xì đón xuân
Mai sau cũng có lúc cần
Nhân đức đường trần ông dễ cầm quân
Chăn này không phải còn tân
Bờm lỡ tè dầm lúc mộng chào sân”
*
Thằng bờm che cái mặt đần
Chăn không đòi được quạt lân tới phần
Bờm rằng bờm để phòng thân
Trưởng phòng dọa đổi một chân chín đòn
Bờm rằng chẳng phải tù con
Ba lần bốn lượt lon ton vô tù
Mặt bờm không dính chữ ngu
Thư ký bán chỗ mười xu bờm cười
*
Lúc còn nhỏ mê chơi lười học
Mẹ cha bao bọc cậu ấm lên chân
Thông minh cũng trổ khi cần
Mang tính láu cá đường trần ruổi dong
Tủi thân vận mệnh long đong
Đi trọn một vòng lại trở vô đây
Cam tâm sống gửi chốn này
Cơm ngày ba bữa khỏi cày thi đua
*
Vào được đại lao tưởng hết thua
Ngờ đâu cháu BÁC mạnh tay dùa
Ba đồng bạc lẻ bay theo túi
Bốn gói mì tôm vã miệng chua
Trưởng phòng năm ngón tuồn sau gối
Điểm tâm buổi sáng khỏi cần mua
Chào sân một trận cay hơn ớt
Phó ban mở miệng lệnh như vua
*
Hoa tai nguyên cặp cắp bộ vòng
Quà mừng ngày cưới bỏ vô sòng
Mụ vợ van nài xin hồi nửa
Khặp nhà túi rỗng gạo chưa đong
Hiền thê hãy vững tâm chờ đợi
Một thoáng năm canh sẽ mãn lòng
Nếu biết ngầu hầm thua sì tố
Dễ đâu xóc đĩa bợ tay không
*
Suy mưu tính kế bên hàng xóm
Có một tư lâu của chú TẦU
Cửa nhà vắng lặng không đèn đóm
Trèo tường quyết chí một lần câu
Ngờ đâu khổ chủ nuôi đôi cẩu
Con nào cái ấy bự như trâu
Chỉ mành treo cối bay thằng nhỏ
Tội mỗi đôi mông nặng lỗ đau
*
Sông sâu lỡ dại vội qua cầu
Chua lòng héo mặt mớ tiền xâu
Khẩu phật tâm xà thằng bạn nhậu
Cạn tàu ráo máng chạy như trâu
Đơn thân kiếm mánh canh me chợ
Xách giỏ quen che mấy bụng bầu
Hai ngón một tay no lòng trẻ
Yên lòng lớn mẻ đợi đêm thâu
*
Nhập nha nhà nội không thành
Khoét vách me ngoại chưa rành sáu câu
Thằng NGA con MỸ nhiều màu
Rủi có đắm tàu nó chẳng thưa đâu
Chỉ e lỗ mũi ăn trầu
Cái đầu xĩa thuốc hàm râu qua cầu
Mở to đôi mắt diều hâu
Lựa nhà khá giả trầu cau không mời
*
XÁCH GIỎ MÓC TÚI
*
Tội gì ông kẹ
Dzô lẹ như chơi
Xuất nhập khơi khơi
Bèo chưa hết rẻ
Hăm he bà trẻ
Trấn lột lão già
Bất hiếu đánh cha
Ma tha quỷ bắt
*
Cô to cũng cắt
Chú nhỏ chẳng tha
Thứ cất trong nhà
Đồ chôm của chĩa
Xe quan đồng xẻ
Ngựa lính cùng chia
Không để ra rìa
Dây hia rể chế
*
Hội kín xì ke
Phóng bất khả phê
Về nhà đập trẻ
Đầu đinh sứt mẻ
Đít bác sĩ chê
Má nó hết mê
Ngồi lê đôi mách
Vào tù đặc cách
*
“Miệt mai báu tứ nóc suôn”
Thất tháng vô hộp ăn tương thiếu cà
*
“-Dạ con thưa thiệt mấy cha
“Nhập nha” chẳng đặng đành “chà đồ nhôm”
“Choác” không “bốc nhãn” cơn ghiền
Ra đường “lương đổng”máu điên ngứa nghề
Hay đâu cớ sự thảm thê
Về đời chưa được ba dề cơm khê
Đam mê thú thật ê chề
Bê tha nên phải số đề xổ rong
*
Ăn chơi một thủa con ông lớn
Lừng lẫy muôn nơi giống cháu cha
Tứ phương đâu cũng là nhà
Tài khoản tà tà không hết đời tiêu
Anh to em nhỏ cũng chiêu
Đại hồ cầm nhập như diều thượng phong
Tiền mua chức trật tự phòng
Ngày đêm lòng vòng kiếm chỗ có ăn
*
Thẹn đèn hổ điện nhiều năm học
Một tấm bằng son dấu củ khoai
Cha ông còn tại vị ngai
Sức mấy người ngoài biết ấn làm sai
Bây giờ ba họ rơi đài
Bánh đúc nhai hoài cũng lẫn chút xương
Nhỏ buông cương lớn lầm đường
Bố ơi bố cũng một phường như con
*
QUẢN LÍ BUỒNG
*
Tù nhân cũ nhưng tái hồi nhập ấp
Đại ca sắp xếp một cấp ngồi cao
Sân chơi đệ miễn tiệc chào
Mâm cơm chén đũa đặt vào “phen phung”
Bữa ăn thoải mái tiêu dùng
Ít nhiều còn lại tù suông chung xuồng
Đói no đã có trưởng buồng
Nửa đêm “đi chợ” đóng tuồng “canh me”
*
“Địa cho kỹ cánh không phe
Lăm le thịt hộp mắm ghè cá lon
*
Gom góp gọn không rơi chẳng trật
Bất luật thằng bé khuất tất ông to
Chú bờm gõ cái quạt mo
Mấy thằng ra dáng nhà nho lắm điều
Đứa nào ển ển sìu sìu
Cho nó quá bộ cầu kiều trầm luân
Sách tù thiếu mất chữ nhân
Đại lao đâu dễ nhanh chân lọt vào
*
PHI THIÊN
*
Chú bờm nay đã lên hương
Quản lí một buồng hơn năm chục tên
“Khứa” nào danh tiếng vang rền
Sắp xếp vô chỗ quan trên trị phòng
Đứa nào thân phận long đong
Ghi tên thường trực dọn lòng cầu tiêu
Thằng nào có chút máu liều
Vào ban cố vấn hòng chiêu thêm tiền
*
CHẲNG PHẢI LIU ĐIU
*
Ráo mép xảo ngôn tuồng dối trá
Lằn lưng xử đẹp lũ tù suông
Mai gầm nay thét đám đông
Chú bờm quản lí một bầy tù son
Thằng nào mặt bảnh mình ngon
Hạ thủ nặng đòn hết dám lon ton
Nửa đêm gài độ gầy sòng
Mấy con “mòng” béo đến vòng thăm nuôi
*
CÙI KHÔNG SỢ LỞ
*
Lở rồi còn sợ chi cùi
Ngoài đời đâu dễ gặp mồi hữu duyên
Trăm người vì một chữ tiền
Lọt vào nhà đá như tiên lên trời
Lâu lâu bể mánh ăn chơi
Cóc thảy trong đĩa nín hơi lấy đà
“Chĩa chôm trúng quả” làm cha
Lỗ hổng lỗ hà con lại hoàn con
*
CHÚC RẦU
*
“Lẳng lặng mà nghe chúng chúc nhau”
Đại hình thượng thẩm dễ qua cầu
Một ông quan phán sừng không mọc
Ba gã luật sư chịu chút màu
Bồi thẩm cả đoàn tiêu thính thị
Công tố hai viên bỗng bụng đau
Phó tòa chợt nhớ chưa ăn dặm
Vạ chẳng phải chân khéo vỡ đầu
*
“Con ơi nghe lấy lời cha
Một đêm ăn trộm bằng ba năm làm”
*
Khôn từ trong bụng khôn ra
Khéo lay hay lục tốt xoa giỏi mò
Cò dò bị nhỏ bà to
Cú thò hai ngón tay đo túi quần
Cận thần liều mạng một quân
Lưỡi lam liếm mép dưới chân lên đầu
Thế là cái bóp qua cầu
Chạy ra khỏi chợ nộp xâu một chầu
*
Đêm chờ khổ chủ ngủ sâu
Canh ba giờ tý trèo lầu phi thiên
*
Có thờ tất phải có thiêng
Ông tổ bị gậy tham thiền cái bang
“Xoáy” bay nắp đậy lu vàng
“Bốc” tung hũ bạc “thổi” tan lư đồng
Bắc nam “lương” suốt tây đông
Gái chửa lấy chồng bỗng một bụng mang
Đẻ ra lắc bạc kiềng vàng
Giây chuyền trai ngọc hột soàn kim cương
*
NGHÊNH NGANG
*
Bồ đào MỸ tửu ly ta nhậu
ĐỒNG KHÁNH nhanh chân tẩu thượng lầu
Bạc chĩa tiền chôm xôm hơn đĩ
SOÁI KÌNH LÂM nhập mập thân trâu
Quên đi một thủa nằm trong “ấp”
Cơm lứt canh chay hấp cả đầu
Một tối câu đêm êm vài tháng
Xênh xang áo mũ bước qua cầu
*
Bước tới tư lâu chủ tắt đèn
Cửa ngoài khóa dỏm chẳng cài then
Nghênh ngang đi đứng như quen biết
Một chưởng ra ngay mở tủ tiền
Thật giả bạc vàng sang đá quý
Nhanh tay lẹ mắt thạo nghề xem
Xế nổ mới tinh rinh một chiếc
Mai này đổi số x thời đen
*
TỨ ĐỖ TƯỜNG
*
Rượu chè trai gái quay cờ bạc
Miệng hút tay xách thỏa mộng ghiền
“Giương cung bắn khỉ”lên đèn
Lạc dầu bốc nhãn quên phiền thế nhân
Trăm năm trên đoạn đường trần
Mấy ai không khỏi một phần vướng chân
Thằng khôn cho đến con đần
Phù dung tuột áo cởi quần lưu linh
*
TỨ KHOÁI
*
Bà căn dặn ăn thời để sống
Ông cản ngăn sống phải biết ăn
Cha căng chú kiết đen răng
Mấy người chẳng muốn tối cần món ngon
Dọn cho răng cửa mài mòn
Hai nanh giũa bén đôi hàm trám duyên
Tiêu sao vừa với túi tiền
Ăn ngủ đù ị tứ phiền khoái hơn
*
GÁI NGOAN
*
Mả cha cái bị bà già
Lủng một lỗ nhỏ rớt ra gói đồ
Cầm lên không phải để chơi
Quả thị thơm mũi bốc hơi mùi gà
Tư gia bỗng xuất con ma
Bà không ở nhà nó mới hiện ra
Thượng vàng hạ cám chẳng tha
Thần thông hô biến bay qua chợ trời
*
Cũng thời ra dáng dân chơi
Ma ơi ! sao nỡ lục cơi bà già
Cháu con lâu chẳng dòm qua
Tiết kiệm một sổ ăn quà lai rai
Nhẫn tâm đành đoạn hạ đài
Nay mai bà vác mặt dài ăn xin
Thằng con giám đốc vô tình
Cháu nội phòng trưởng một mình phương xa
*
Mang danh giống quỷ dòng ma
Em ơi ! quỷ thả ma tha cho bà
*
Thất thập cổ lai cầu cũng khó
Vậy mà con nhỏ xỏ lỗ tai
Chỉ cần hai chưởng rơi đài
Gừng già gừng chẳng càng cay chút nào
Bảy mươi chưa tận lao đao
Mất hết cơi trầu bà hổng sao đâu
E rằng mai mốt lên tàu
Sang sông con nhỏ bến đâu tắp vào
*
“Tự cổ giai nhân như danh tướng
Bất hứa trần gian kiến lệ tuôn”
Huống hồ nữ quái hạ sơn
Chiêu đầu cũng thấy dạ sờn tâm sa
Thôi thì tìm chỗ khác va
Kiếm đại ông già “cổ của tại đông” “nhiều tiền lắm của”
Em ngoan đành chịu lấy ông
Miễn anh cho phép em bồng bà theo
*
“Ba năm cải tạo ba năm nữa
Một mốc dây thun bẹn hứa buồi”
*
TIỆC TAO NGỘ
*
Về đời gặp lại cố nhân thương
Bốn mươi năm lẻ chẳng chung đường
Mỗi người một hướng không mong đụng
Đầu ai tóc nấy trắng như sương
Vài ba câu chuyện trong quá khứ
Dĩ vảng buồn vui cũng ngượng ngùng
Đứa nào đứa ấy con đeo nách
Bỗng nhiên cháu chắt đến khoe xương
*
THẦY ĐẦU ĐẤT
*
Một thầy đầu xuất đất
Tuổi già còn lấc cấc
Đạo đức kinh quên mất
Mặc dù hay nói xấc
Vẫn ngồi dai trên bậc
Dạy học trò dưới nấc
Tiếu lâm khôi hài chất
Mặt cô đỏ như gấc
*
Gõ đầu cả bầy trẻ
Giọng thường hay trọ trẹ
Tay cầm thước giỏi khẻ
Đôi khi cũng hành hẹ
Ngôn từ dù se sẻ
Đủ làm tim sứt mẻ
Những tâm hồn quạnh quẻ
Chửa một lần sinh đẻ
*
Lỡ gặp nhau
Chẳng phải duyên hay nợ
Ít đứa gần chợ
Nhiều kẻ xa trường
Chưa từng một tiếng yêu thương
Làm mặt ngại ngùng
Trong bụng chán chường nhìn nhau
Không trầu cau
Chẳng dạm ngõ thông thường
Đứa thương đứa ghét học đường thủa xưa
*
Ngày đêm còn nắng còn mưa
Nói năng sao đặng cho vừa lòng nhau
Đãi bôi mật ngọt ban đầu
Bữa sau nhớ lại đớn đau tim người
Tiệc to bằng hữu được mời
Ăn không nói có lả lơi làm quà
Một thời niên thiếu trôi qua
Đứa vô mệnh đỏ đứa mò vận đen
*
BỮA TIỆC TAO PHÙNG
*
Một thời dĩ vãng đã qua
Bạn bè cũng sớm làm ma vài người
Nửa còn rong ruổi ham chơi
Nhiều lần trăn trở thế thời truân chuyên
Nửa trao tâm sự ưu phiền
Thi văn mơ mộng thiên tiên họp hành
Đứa ngu dốt đứa ma lanh
Cuộc đời há dể không tanh sang giàu
*
Bã phù hoa con ma nào không tưởng
Kín cổng cao tường
Thằng mô chẳng tự thưởng cho mình
Hành tinh xanh vẫn mông mênh
Đội đầu khom gối công kênh lắm tuồng
Tay bắt mặt mừng
Lời tràn rượu chảy
Có nên ngừng không đây
*
Dưới trời mây cho ta say một bữa
Rửa dạ dày lên mặt đãi bôi nhau
Khúc phượng hoàng đâu dễ lụy qua cầu
Tình bằng hữu xót xa trong tiệc nhậu
Dù đói ăn không ham làm linh cẩu
Mẩu xương thừa tình nghĩa có ra chi
Vài ba ly cay đắng chẳng mong gì
Mở to mắt để xem thời định thế
*
NHỚ NGÀY XƯA
*
Mày cưa cây lấy củi
Đôi tay chân chất chưa mất mật trong rừng
Nhìn lên chẳng thấy người thương
Cúi xuống khoai củ trên nương dưới đồng
Thời bây giờ
Nệm ấm chăn bông
Nhà cao cửa rộng không đồng chí nhau
*
XA HOA
*
Ba hoa khoe mẽ tư lâu
Vài con chó ngoại đứng chầu ngồi canh
Loanh quanh chỉ có mấy thằng
Bâu theo ăn bám
Mày vẫn còn ham hố gì
Trần gian thiếu thốn thứ chi
Hai chữ từ thiện
Lắm chuyện phiền anh em
*
Nhớ khi TẤT TỐ TẮT ĐÈN
Ông NGÔ bất xuất sữa thèm đầy ly
Mái xề chị DẬU
Lệ đẫm đôi my
Rặn ra mấy giọt
Sướng đì dâng công
Một so ba rạ héo lòng
Cả đàn chó nhỏ đèo bồng cõng theo
*
Ai bảo sinh ra kiếp đói nghèo
Lại còn túm tụm lũ con đeo
Chưa kể anh chồng đang nằm héo
Cả đàn vỗ béo ngóng mỏ heo
Thuế thân không đủ quan to réo
Chị vợ mưu toan núi cũng trèo
Cái vàng xó bếp đang mùa lẹo
Lẻo đẻo theo chân mợ vượt đèo
*
Có phải nghèo lãnh thẹo
Lội suống sông , sông réo
Trèo qua đèo , đèo reo
Bệnh hoạn dính như keo
Thân nhân nhìn mặt méo
Rộng lượng cũng đành treo
Cao tường nhanh chân xéo
Kín cổng ôm bụng meo
*
MUA DANH
*
Bỏ ra ba vạn vội mua danh
Giúp đỡ anh em cũng ráng giành
Đường đời mỗi đứa trôi một cảnh
Gặp nhau nhắc nhớ ước mơ xanh
Đít mài thủng ghế trong trường học
Khi qua trắc trở những đua tranh
Dù biết thế thời trăm ngàn lối
Đứa dư áo ấm đứa thân manh
*
TÓC KHÔNG CÒN XANH
*
Râu qua màu bạc
Hai thằng đĩnh đạt
Ba đứa nổi danh
Nức tiếng hiền lành
Một anh đốt sách
Tửu nhập ngôn xuất
Chê mớ mồi tanh
*
Cả đám lanh chanh
Canh me thời cuộc
Vào bàn đỗ bác
Đổi chác tài lanh
Chân chạy phải rành
Biến xanh thành đỏ
Thằng mõ con sen
*
Cùng trường học đọc chung một sách
Mách riêng thầy
Đứa đỗ đạt vinh quy
Còn vài tên lớp cũ cứ ngồi lì
Còn xạo sự chưa đì qua hết ghế
Gặp thời thế
Kẻ được ông cha bồng bế
Người mồ côi vội làm rể chỗ xa xôi
*
Cũng cùng nhập cuộc sân chơi
Chuột sa chĩnh gạo gà bươi thóc đồng
Có cô trinh nữ chổng mông
Hơn năm mươi tuổi chưa chồng hứa hôn
Một bà tan nát cõi lòng
Thu qua gái góa vẫn hòng hồi xuân
Nhiều đêm chẳng biết mấy lần
Đi lên đáo xuống kiếm cần câu hoa
*
CÕI NHỤC VINH
*
Bã xa hoa
Ngu gì không hái lượm
Cuỗm của xấu người ngoài
Không mượn đồ bạn đẹp trai
Rủi mai này
Phải gánh chịu đắng cay
Cũng bõ lúc đắm say
Chẳng đáng tiếc lúc thở dài than ngắn
*
Mộng trăng hoa lãnh cảm đâu không hứng
Đứng trên cầu mong áo gió tung bay
Cho người xem ngực em vẫn vun đầy
Chưa khô héo mỏi mòn trông hương lửa
Bữa tiệc tình trời không cho được hứa
Đất dưới chân ai oán tấm băng trinh
Bướm ong say đỏ mặt chẳng ưng rình
Khi em tắm cửa nghênh phong he hé
*
EM SẼ VẪN MỪNG XUÂN
*
Dù bầy chim không lượn
Chẳng cần đi vay mượn
Trái cấm của người đời
Lúc lao vào cuộc chơi
Lương tâm hành thong thả
Giường ái ân không thỏa
Hạnh phúc chạy loanh quanh
*
Đường tình hoài ảo tưởng
Ngồi ghế cao trưởng thượng
Không ngượng tiệc được mời
Môi son đỏ lả lơi
Thời con ông cháu BÁC
Mặc thế nhân tan tác
Xơ xác dưới hồng phong
*
Ngán tranh cãi lúc mặn mà chăn gối
Trăm lối đi lỡ sáng tối với chồng
Bình vôi còn chờ đợi miếng trầu không
Có to tiếng khi buồng cau quên hái
Phụ nhau chi giữa bầy đàn trai gái
Em nhủ thầm ôm chặt tấm lòng trinh
Bụi trần ai dù bám bẩn thân mình
Cũng không thể loạn luân như quỷ đỏ
*
XUÂN CHIỀU
*
Dòng sông tình
Lúc trong lúc đục
Bến mộng mơ
Khi lở khi bồi
Một chàng không trẻ vẫn ngồi
Nhìn cô bạn cũ bùi ngùi gió trăng
Đợi lòng người ấy tan băng
Hòng đem thơ tặng cho nàng hồi xuân
*
Đợi chờ hoài tưởng giấc mơ xa
Bốn chục năm qua chẳng viếng nhà
Một bữa tiệc mừng ngày hội ngộ
Có đâu vui vẻ bướm vờn hoa
Quá khứ chưa từng lời ước hẹn
Bâng khuâng chia sẻ lúc xuân già
Em cứ đi theo đường lỡ chọn
Anh còn bọn trẻ tại tư gia
*
Bốn thập kỷ qua
Cành khô héo lá
Mộng lòng chưa thỏa
Vất vã đường tình
Trong cõi mông mênh
Chiếc thuyền xuân sắc
Sóng xô lây lất
Ngầy ngật nổi trôi
Soi bóng một thời
Tình xưa nghĩa cũ
*
Tình chưa cạn hồn vẫn còn thi hứng
Hà cớ gì không đáp ứng xuân chiều
Em thấy chăng nắng rán cũng đìu hiu
Màu vàng úa như mùa thu vừa mất
Trên đường đời đã nhiều năm tất bật
Được mấy giờ ngây ngất nhớ hương xưa
Thủa ấu thơ hai ta vẫn thường đùa
Anh nắm tóc đuôi gà trêu nham nhở
*
TRƯỜNG MIÊN
*
Chẳng tại ai duyên hai ta dang dở
Bởi thiên thời không được thế lả lơi
Áo quân xanh anh chẳng cởi lời mời
Quần lính đỏ em vội treo bốn hướng
Cũng không ngờ hồng phong lồng vào trướng
Mưa hạ về xám mặt cả miền nam
Ba nhăm năm nhan sắc luống bẽ bàng
Đổ trời đất sinh nhằm ngôi sao xấu
*
“Bốn mươi năm
Chuyện riêng mình không giấu
*
Vì chẳng có tình yêu
Đôi khi anh đâm liều
Tính điêu ngoa xạo sự
Gom vào ba mớ chữ
Thử sức bướm vờn hoa
Trêu ghẹo chị nguyệt già
Se tơ hồng hai đứa
*
Quan quyền không mở cửa
Sửa soạn đời cu li
Bằng hữu lắm thằng lì
Trong vườn thi luân lý
CHÍ MINH chân lụy MỸ
Tính kỹ bọn ma cô
Tam vô đồ bá đạo
*
Chuyện trăm năm không thập thò hai đứa
Lời gió trăng chẳng thẹn lúc vui đùa
Giường ái ân bất hứa việc bán mua
Có cùng mộng cũng chẳng quen chăn gối
Chiều xuân đến thẹn thùng chân mệt mỏi
Cõi đào nguyên nguyện hứa kiếp lai sinh
Giữa đôi ta bằng hữu vẫn chung tình
Duyên long phụng chờ nhau vào mệnh khác
*
“Tự dặn lòng
Mai này em có thác
*
Đừng lạc bến không chồng
Trăm năm nằm chổng mông
Đợi một chân quân tử
Trần gian hoài biệt xứ
Khứ hồi bóng thuyền quyên
Trăng gió chẳng đi liền
Chim uyên ương gãy cánh
*
Trong mặt trận hồng phong
Xác nhân dân đầy đồng
Hồ thâm sâu chứa máu
Xương thịt lũ con cháu
Của báu VIỆT NAM đâu
Rừng vàng biển bạc màu
Chú bác vẹm đem giấu
*
NỢ DUYÊN
*
Chẳng yêu ai khỏi gánh những ưu phiền
Đêm yên ngủ ngày không lo cơm áo
Bất cận thân lắm chuyện buồn xào xáo
Ôm trong lòng hoài bão vốn từng quen
Hết thèm mơ dậy trể lúc lên đèn
Sáng thức sớm điểm tâm lo nóng sốt
Suốt cuộc đời theo người như con tốt
Mốt ăn chơi lần lữa lỡ qua rèm
*
Có tài bà chủ vẫn thua
Dằn lòng chén đũa khỏi khua trong nhà
Miễn đừng bạn quỷ bè ma
Trà tam rượu tứ ba hoa khoe hàng
Tư gia tậu được một nàng
Sáng cởi giùm áo chiều mang hộ quần
Xỉn say có kẻ lăng xăng
Giữa đêm sợ chó hung hăng ăn chè
*
Đường đời khó phẳng chỗ mắt me
Không qua ông tổng cũng anh nghè
Mười hai bến nước không yên đỗ
Thượng ngựa quen chân khó hạ xe
Bất khả tòng tâm theo duyên nợ
Một mình ngán ngẩm bãi bờ be
Chẳng thà che kín tò he lại
Cho bọn trai lơ khỏi thói hề
*
Đóa trà my ong chuyền bướm lượn
Tuổi dậy thì mái mượn đực vay
Đời hoa ngậm đắng nuốt cay
Con sâu cái kiến đọa đày xác thân
Đục trong sức mấy biết lần
Chồng con không có gian truân mất phần
*
Đêm nằm bất hứa thở than
Ngày thôi duyên nợ lỡ làng nhìn nhau
*
ĐÒ TÌNH
*
Chỉ e mệnh vận qua cầu
NẠI HÀ sóng dữ người đâu đi cùng
Sách rằng hai chữ thủy chung
Lai sinh cũng sẽ trùng phùng với nhau
Tóc xanh đến lúc bạc đầu
Uyên ương vốn dĩ nguồn sầu ái ân
Trăm năm chung sống chẳng cần
Giao duyên chăn gối hồng trần đẩy đưa
*
Xa nhau khỏi nhớ lúc mây mưa
Sáng xuân tối hạ vẫn không chừa
Chiều thu vàng nắng chưa quên ngứa
Đêm đông thượng mã quyết hơn thua
Ai bảo nàng thơ lơi tay múa
Cho chàng kỵ sĩ mãi hăng bừa
Vệ nữ phơi lòng khi nằm ngửa
Thần tình buông thả mũi tên đưa
*
“Mộng trong lòng ấp ủ
Sáng nắng gió tối sương mưa
*
Bữa trưa đợi đêm về
Ân ái chẳng đam mê
Không lẽ chờ thần chết
Suối vàng chưa góp mặt
Tình duyên bất khả tường
Oán hận kẻ yêu thương
Nỡ quay qua bến khác
*
Không cùng chung ý nhạc
Sợ lạc nhịp chỏi tông
Chẳng thuận tánh vừa lòng
Bỗng dông sang đồng khác
Ruộng bậc thang xơ xác
Chồng cày rẫy người ta
Vợ tầm gởi trông nhà
*
Thường than oán trong rừng thơ suối nhạc
Bác chú còn mong đợi có thêm con
Huống chi em chẳng thấy được một hòn
Nếu muốn khóc cũng không mòn ngọn cỏ
Biết bao người thèm gõ đầu trẻ nhỏ
Tự giận đời chịu số phận vô sinh
Thích đẻ con bất khả xuất một mình
Đành mong ước thần trăng hoa nhập thể
*
TÌNH TÓC BẠC
*
Một lỗ rò không có chân chèn lấp
Đành đoạn kiêng sấp ngửa giữa đường bơi
Chẳng đam mê lúc xuân vẫn đương thời
Không hưng phấn với trò chơi trời đất
Bàn đỏ đen nhiều nhỏi chi sợ mất
Rách mảnh da được lợi cả cuộc đời
Tuổi về già bỗng một lũ rỗi hơi
Mời bà ạ ! mâm cơm chờ động đũa
*
Tóc mây còn mấy sợi
Cũng nửa trắng nửa đen
Mắt mũi sắp lèm nhèm
Nhìn sợi đen ngỡ trắng
Gội không trôi cay đắng
Trông nắng lại mong mưa
Vài chiếc lá lưa thưa
Chưa vàng sao vội rụng
*
Ôm sầu đau trong bụng
Lá rụng cuốn về nguồn
Buồn dòng lệ thường tuôn
Khóc người thương người nhớ
Đôi mình không duyên nợ
Ngại chi chuyện lên đường
Tan hợp mãi vấn vương
Trên trần đời trắc trở
*
Dù không cùng ngâm lời thơ than thở
Cũng bẽ bàng ướm thử chuyện giao duyên
Bốn mươi năm không hò hẹn ưu phiền
Dòng sông ái chưa hề gây sóng gió
Há nương lúc đời người trong khốn khổ
Chó cùng đường cũng chẳng nỡ cắn càn
Kiếp nhân sinh dang dở những lầm than
Chưa biết rõ sang giàu hay hèn kém
*
Mớ tóc mai thường kéo dài ra đếm
Kiểm tra xem được mấy sợi còn đen
Có chải qua cũng đợi lúc lên đèn
Bạn cũ gặp vẫn đành hanh e thẹn
Tình bằng hữu rượu giao bôi chưa vẹn
Bạc mái đầu len lén nhổ không quen
Chờ trăng lên lần lữa bước qua thềm
Rứt vài sợi màu nửa đen nửa trắng
*
NHÂN ẢNH TRĂM NĂM
*
Giọt đắng cay long lanh trên khóe mắt
Nỗi thương sầu hằn vết rạn dung nhan
Em trải qua thời khói lửa điêu tàn
Lũ quỷ đỏ phá cuộc tình dang dở
Đêm đông giá nhớ tình nhân trao lỡ
Lời ra đi không hẹn lúc trở về
Khói hương thầm “NGƯỜI Ở LẠI CHARLIE”
Hồn lẩn khuất trong trăm năm nhân ảnh
*
Ý trung nhân ảo ảnh
Cậy ai mối mai giùm
Rủi gặp chàng lưng khum
Hai chân đứng không vững
Trường đời còn lắm chứng
Trứng nhẹ hứng chưa xong
Bồng sao được đóa hồng
Mấy mươi năm sương gió
*
Bướm ong vờn trước ngõ
Chẳng lộ dáng chân thành
Đôi cánh bầy lưu manh
Đồng hành dòng họ SỞ
Thà mất lòng lọ mỡ
Hơn khổ giữa thúng lừa
Mụ tú thường thu mua
Đưa người đi xuất cảnh
*
Một đóa hồng hoa cũng nổi chìm
Tình sầu chất chứa nặng trong tim
Ai bảo sinh nhằm ngôi sao xấu
Dụng tâm vá víu lạc đường kim
Mũi chỉ tường vy tay luồn kỹ
Hở hang lại sợ bọn bìm bìm
Giương cánh đợi chờ chân quân tử
Trăm năm khó để vốn nằm im
*
Đau thương một đóa hồng nhung
Bướm ong bay lượn thủy chung không phùng
Đêm về gối chiếc kê lưng
Gió đông bỗng thấy lạnh lùng tấm thân
Chữ trinh hỏi có ai cần
Sao em chẳng thử một lần trăng hoa
Sắc xuân giờ sắp nhạt nhòa
Năm mươi nắng hạ thu qua thiệt thòi
*
MA ẢNH
*
Năm mươi xuân lỡ lầm em không dám
Đáng gì đâu vốn có mảnh băng trinh
Đảng viên con chẳng dám hứng mộng tình
Cán bộ lão côn đồ tham trống bỏi
Người khoe của kẻ lòe chưa mệt mỏi
Đám dê xồm trung ương đảng đâm hơi
Giường chiếu chăn cứ tưởng bở lời mời
Bơi sấp ngửa lả lơi trong cõi ái
*
Em bất cần trống mái
Đực cái vẫn đãi bôi
Đặt cho mấy chỗ ngồi
Trong guồng quay ma giáo
Bọn cáo HỒ bố láo
Bát nháo chuyện làm tình
Những phụ nữ đẹp xinh
Thường hay mơ mộng hão
*
Dù mưa giông nắng bão
Không cáo lão hồi hương
Chẳng nỡ bỏ bên đường
Mớ đồ lề chăn gối
Hai chân quỳ chưa mỏi
Khỏi đề cập nghỉ hưu
Hy vọng những con trừu
Nhẩn nha thường đi lạc
*
Em không phải cừu non trong hoang mạc
Chiều vội về dòng suối ngọt yêu đương
Đã bao năm lỡ hăm hở trên đường
Mê nhung lụa qua đấu trường mua bán
Tai nghe quen tiếng con buôn than vản
Lòng đôi khi ray rứt cũng mơ xa
Giữa giàu nghèo chẳng phân biệt quỷ ma
Hồn trăn trở bên vực sâu nhục dục
*
Kiếp nhân sinh mộng đời chưa ruỗng mục
Cũng không thèm chuyện thế tục ăn chơi
Đã bao năm ngoảnh mặt chối lời mời
Bọn tình đói lả lơi sau tiệc nhậu
Chẳng bận tâm ái ân trong mộng ảo
Vẹm vô duyên thường hứa hão hẹn lừa
Dù cô đơn bên địa ngục mây mưa
Cũng không thể trầm luân trong yêu cảnh
*
NHÂN TÌNH THẾ THÁI
*
Bạn bè thân cũng nhẫn tâm xa lánh
Tránh ưu phiền gặp kẻ vốn không may
Kiếp vận nghèo đeo bám vẫn đọa đày
Ngày ba bữa thường ít no nhiều đói
Trôi trước mắt cuộc đời như mây khói
Cảnh sang hèn tương tự cõi phù du
Nhân sinh quan không hiếm đứa đui mù
Chưa được thấy phận người luôn thay đổi
*
Tội thân em gánh nạn bọt bèo
Kiếp nghèo dai dẳng vẫn đi theo
Sang giàu bạn chẳng đeo cùng hướng
Bần hàn lên phố mấy ai reo
Bà con chỉ cách vài cây số
Mấy chục năm trôi bất khả đèo
Lăn lộn trong vũng lầy vinh nhục
Cong lưng cõng sói dọn lòng heo
*
Hàng trăm mẫu đất treo rồi cũng hết
Của nội gia chết chẳng lết vô hòm
Ông lên trời thôi cúi chiếc lưng khom
Bà xuống mộ duỗi thẳng băng hai cẳng
Cây muốn im gió không thèm yên lặng
Chơi đòn đè thổ phỉ cướp miền nam
Vênh váo khoe cải tạo được nhiều làng
Quân cán chính tập trung vào cùng trại
*
Kiếp nhân sinh đâu hơn gì cây cải
Đưa về trời cuộc sống bởi bò trâu
Vinh quang không khi đối nghịch nghèo giàu
Nằm đưới mộ cũng nông sâu ba thước
Đường xa hoa bọn côn đồ mạnh bước
Lúc xuống mồ sáu tấm chẳng ai thêm
Xã hội đen bất khả mộng vững bền
Tư bản đỏ khó bo bo giử của
*
ĐẠP ĐẤT ĐÀO MAI
*
Bạn chung trường một thằng buôn đồ gỗ
Cở ăn chơi đáng mặt chốn thượng lưu
Không lừa la vẫn ra dáng con từu
Hươu cao cổ nhà nhiều tầng kín cổng
Phúc gia huyên của kế thừa thọ hưởng
Thời lên xe xuống ngựa phủ phê đời
Thế sơn hào hải vị lắm mâm xơi
Tiệc họp mặt khoe chăn êm nệm ấm
*
Không kéo cưa đồ cấm
Cũng đục đẻo của lừa
Ghế bàn bán lưa thưa
Tiền chứa thừa tủ sắt
Căm xe khoe gỏ trắc
Chấm mút gụ bách tùng
Sao sến dọa người ưng
Thao lao hù cẩm trắng
*
Mật nhân thừa vị đắng
Rồng rắn bụi đinh lăng
Kim cang dài loằng ngoằng
Bằng lăng dằn chò chỉ
Tóc tiên se sợi kỹ
Mỹ thuật bỉ nhân sâm
Bạch đậu khấu nhai lầm
Chăm chăm nhằm hương đỏ
*
Trong nhà chàng cả tá những đồ thờ
Vẫn đi tìm thực vật mới thường mơ
Vào rừng núi đào hoàng mai về cúng
May thấy được kho tàng còn rơi rụng
Bứng nguyên mâm giấu trong bụng ban thờ
Thất tình qua bảy bước vẫn làm lơ
Liên hoàn mã song xa mơ chiếu tướng
Dù lưỡng sĩ nghênh ngang dàn dưới trướng
*
Bước viễn du vẫn muốn hưởng thanh tân
Nỡ quên thời thơ ấu phượng vờn lân
Ân nghĩa vội dồn lần trên gác xếp
Tay đẻo khắc một con rồng còn lép
Huống hồ chi phúc lộc thọ ba ông
Gặp vận may thời cách mạng gió lồng
Cưỡi ngựa sắt thong dong tìm hoa lạ
Gần sáu mươi còn thèm nem quên chả
Bà xã nhà đành nằm chổng đôi mông
*
OAN GIA HẸP LỘ
*
Bỏ qua gian dối của người
Ta về chăm lại cây đời trời cho
Sông sâu sào vắn khó dò
Nhặt khoan cũng một con đò ngược xuôi
Hình như hơn nửa kiếp rồi
Vẫn chưa qua cửa âm lôi tà quyền
VIỆT gian trần thế đảo điên
Sao ta cứ mãi truân chuyên trong vòng
*
Tình không đối mặt chẳng cận duyên
Nếu chưa sầu nảo cũng ưu phiền
Oan gia hẹp lộ nên thường gặp
Lỡ thời kiến quỷ bất phùng tiên
Đâu phải truy hoan hoài sung sướng
Một người tươi tỉnh chục người điên
Mấy ai thấu hiểu buồn riêng phận
Trí trá cho qua những kẻ hiền
*
THỜI ÔM NẶNG TÚI PHIỀN
*
Thế nhẹ mảnh trăng duyên
Cân đo giữa tình tiền
MAO quỷ TRẦN DÂN TIÊN
Thương hải hóa tang điền
Đầu não nổi cơn điên
Nhân dân trong xích xiềng
Mong thoát mộng trường miên
*
Trăng gió chẳng cần chuyên
Màng trinh vẫn vững bền
Không sợ mấy tay ghiền
Tửu hứng chợt muốn siêng
Quát tháo tìm bạn hiền
Chén bát đổ hàng hiên
Gông nặng luật tà quyền
*
Người chinh phụ gió sương còn hóa đá
Em chờ anh ôm hận đến ngàn thu
Cánh đại bàng hoài bão mãi phiêu du
Con sáo nhỏ đợi bên sông định mệnh
Thời gian qua bướm mơ tiên không đến
Bốn mươi xuân hoa nở bấy nhiêu lần
Bất cần đời một lời hứa trăm năm
Cây thông đứng còn tuôn trào lệ máu
*
LÊN ĐỜI
*
Kẻ thi ân bất cần ai hồi báo
Người cô đơn mong mỏi một tấm lòng
Dù biết rằng của chẳng đặng cho không
Đêm vẫn thấy lương tâm hành trăn trở
Con mèo no chắc đâu tha lọ mỡ
Bọn chuột nghèo chớ léng phéng chờ trông
Huống chi đây thân gái góa chưa chồng
Chẳng ngu dại chui vào phòng vẹm tướng
*
Đôi mình không cùng hướng
Anh đi khắp bốn phương
Em bó gối trên giường
Yêu thương không có chỗ
Quê nhà làm nội trợ
Thay vợ của người ta
Bộn bề chuyện la cà
Buôn lê ngồi đôi mách
*
Lên đời đành chôn sách
Cách mạng phải canh tân
Chọn lựa lỡ sai lầm
Chồng lục lâm thảo khấu
Tấm lòng son đem giấu
Mấu chốt giữa hai tay
Xoay vần kiếp trời đày
Sinh nhằm ngôi sao xấu
*
Người chính chuyên chẳng thành sao bắc đẩu
HỒ ngoại lai tạp chủng vẫn lên đời
Bà chủ em ngồi yên ghế nghỉ ngơi
Khoe khoang mẽ giống con cha cháu chú
Dù tam đại chưa hết mùi cháo lú
Lúc hưng thời thường bảo đám con ngu
Kiếp nhân sinh đừng gây oán kết thù
Thừa tiền của nên viễn du tám hướng
*
Đồ hối lộ ông thường cho vào trướng
Của tham ô bà nướng tái công kho
Anh huyênh hoang vừa thoát xác loài bò
Em hồ hởi thôi còn ham kiếp ngựa
Quên nhanh thời phải dang chân nằm ngửa
Bơ sữa thèm đành mở rộng hai môi
May được chàng tư bản đỏ gặp thời
Bám đít đảng quen ăn hôi dưới bệ
*
MÂY THEO GIÓ
*
Chưa cùng ai ước thệ
Em chẳng dại bưng bê một bầy con không bố
Vẫn tin vào mệnh số
Khốn khổ dưới ngàn sao lao đao ngôi chẳng đẹp
Đường đời đâu mãi hẹp
Em cũng còn cái nếp việc bếp núc giỏi lo
Dù có khẫm chuyến đò
Đôi tay vo vẫn xuể chưa kể lúc ốm o mệt mỏi
*
Coi như thân phận kiếp trâu bò
Việc nhà bên ngoại bất cần so
Túi bụi quản gia thay mợ chủ
Sáng chiều tất bật ý khôn dò
Tấm quần manh áo là cho phẳng
Tiêu cay đường ngọt chảo thịt kho
Nhân sinh bỗng hóa thành sâu bọ
Nhức cẳng đau lưng mỏi cổ cò
*
Ba vạn sáu ngàn ngày mây theo gió
Khổ trăm chiều khi túng thế dựa hơi
Nặng nhẹ chi cũng không dám ra lời
Dù bà chủ chỉ hơn em vài tuổi
Chẳng vui gì khi như nằm trong cũi
Lúc khó khăn dễ đâu kiếm việc làm
Phận nhân công đành bất khả đi hoang
Mớ bạc lẻ thời gạo châu củi quế
*
Chẳng ham gì của ăn còn cố để
Thế gian đầy chẳng thấm mấy người thân
Chuyện tương lai nghe kể cũng không cần
Đời tủi nhục khỏi mong ai nói đến
Bạn bè cũ hiếm người tìm thăm viếng
Tiếng cố nhân quen giọng vẫn bẽ bàng
Em chưa quên phận số giữa hèn sang
Nghèo sao dám ngang hàng giàu lắm của
*
TÌNH BẰNG HỮU
*
Bạn học cũ
Đồng trại tù
Cùng chiến hữu
Vô tửu bất thành văn
Đêm năm canh bỗng nhớ được mấy thằng
Mấy cô ả lăng nhăng
Cũng ráng quên vài đứa
Những lời vẹm hứa ta đợi cả ngàn năm
*
Buồn cho con sáo lỡ sang sông
Bơ vơ nhìn lại tiếc thương lồng
Bằng hữu đua theo bầy quỷ đỏ
Mấy thằng phải gió có như không
Vạn sự chẳng tin người bất tín
Trong hang PẮC PÓ thích chơi ngông
Mấy ai uốn lưỡi cong như cuội
Tình nghĩa phu thê chẳng nặng lòng
*
Dẫu ta là gà bông giữa bầy công sặc sỡ
Cũng không thèm cẩu sực mỡ bạn bè
Lúc hưng thời lên dáng vẻ đem khoe
Mẽ phú quý nhân tình lòe lễ nghĩa
Ta vẫn giữ nụ cười thầm mai mỉa
Mang trong lòng chữ liêm sỉ chua cay
Mộng xa hoa không vướng bận trời đày
Chẳng đến nổi ăn mày nhà huynh đệ
*
Nhà mày giàu nhiều thằng vào lễ mễ
Cửa tao nghèo hiếm đứa rẽ vào chơi
Giỗ phụ thân tao vất vả đi mời
Mày bận đám ăn chơi con đầy tháng
Dầu lệnh vợ đã lâu rồi lành háng
Vẫn ra chiêu báng bổ cúng mụ bà
Đám bạn sang dù ở tận nơi xa
Ráng mời mọc lời hoa lồng cánh thiệp
*
GẶP LẠI CỐ NHÂN
*
Nhân sinh chưa trọn kiếp
Bước tiếp bất khả lùi
Bằng hữu tiệc chung vui
Ta bùi ngùi trong trướng
*
Thời sung sướng hừng đông mày ngủ nướng
Thế phong sương tao vướng víu đời thường
Đường dù dài chẳng ham hố tình thương
Đồ bố thí trong vườn ương xơ xác
*
Rồi cũng sẽ trở về cùng gió cát
Bốn mươi năm chui lủi vạn dặm đường
Cùng nhau ngồi trong bữa tiệc hoài hương
Bạn bè cũ nhường miếng xương chéo cánh
Tao nhìn đời bằng đôi ngươi bất hạnh
Dẫu thèm ăn không giấu nỗi chán chường
Thời gian qua chí khí bất khả tương
Buổi họp mặt vui như chưa được chết
*
Râm ran hơn ngày tết
Chẳng mệt mỏi lên đường
Đến nhà bạn thân thương
Bốn mươi năm quên gặp
*
Nhiều năm học chung trường cùng lớp
Đứa nhanh hơn chớp
Kẻ chậm thua rùa
Không thằng nào được tiếp cận ngai vua
Người quen những chuyện bán mua
Riêng ta đời vẫn cay chua số phần
*
Biển học sông hành cũng ráng bơi
Không mơ bảng hổ có tên người
Chỉ mong lấp cạn hồ tri thức
Thơ ấu lầm đường mãi thích chơi
Dù chẳng nhất nhì tam cá nguyệt
Cũng không cuối lớp chỗ buông lơi
Bạn học dễ đâu đè trên hạng
Kinh thư ba tạng chửa ra lời
*
THEO NHAU VÀO CÕI ĐI VỀ
*
Ba tạng kinh thư
Đọc hoài chưa hiểu hết
Rủi mai vô chỗ chết
Ai giải nghĩa cho đây
*
Không mơ sống thử đời này
Chỉ mong lý đúng luận sai chỗ nào
Gió đưa rừng lá xôn xao
Nhân duyên khó được ngọt ngào thi thơ
*
Cố nhân bỗng thấy cũng trở về
Hai chục năm trời bỏ đất quê
Ra đi không phải thù vong quốc
Bởi chưng mẹ đĩ lỡ hẹn thề
Em sang nước ngoại chờ anh trước
Động não theo nhau đến bến mê
Gầy dựng một nhà danh võ quán
Dẫn trò thi đấu đố ai chê
*
Võ sư dắt díu bầy đệ tử
Sang tận nước ngoài được bút phê
Tám môn thi thố thầy mặc kệ
Len lén sâu sau kiếm tấm mề
Ba năm hang thỏ mòn sương gió
Cột nhổ đi rồi thẹn lỗ trê
Thí sinh thất thủ thân ủ rũ
Tay chân bủn rủn khóc thay hề
*
Medal chẳng thấy mang về nước
Bước thấp bước cao hồi cố quê
Thiếu mất trưởng đoàn ngoan sư phụ
Chắc ngủ quên luôn bỏ bạn bè
Không nhớ vẫn còn bầy đệ tử
Chưa lên sàn đấu đã lặc lè
Thằng to thằng nhỏ dây đai xệ
Con già con trẻ bể đam mê
*
CỦA NỢ
*
Bay về nước
Mày làm VIỆT KIỀU yêu tổ quốc
Đến thăm tao
Có phải chăng vì tình nghĩa đồng bào
Hạ thủ đưa
Nho nhỏ một phong bao
Lòng nôn nao
Bụng tao đỡ cồn cào vài ba bữa
*
Tình bằng hữu bốn mươi năm mới thấy
Nghĩa bạn bè gói gọn một hồng bao
Mày có nghe con tim nó thì thào
Mớ bạc lẻ vui gì đi không lại
Lương tâm tao cũng nghẹn ngào tê tái
Làm sao quên lúc từng ở chung phòng
Buổi trưa hè hay gió lạnh đêm đông
Tô mì gói chia hai hoài trao đổi
*
Tao không phải hạng người hay lừa dối
Nỡ lòng nào xài sạch của bạn cho
Mấy mươi năm lỡ nhiều đói ít no
Thân bò chẳng tham lam chi nhúm cỏ
Nhằm nhò gì cảm tình ta đổ vỡ
Kiếp nhân sinh xin hẹn lại mai sau
Dẫu rồi đây sông NẠI gặp trên cầu
Tao sẽ nhớ phong hồng bao của nợ
*
Nếu mai này rủi bôn ba đầu chợ
Làm ăn mày vẫn rạng rỡ khoe khoang
Đời của tao còn một đứa bạn vàng
Chưa đem bạc về cứu nguy khổ nạn
Không cùng hướng nên đôi đường ly tán
Chẳng ai hoài oán thán tuổi thanh xuân
Mộng xa hoa bất khả đắc một lần
Người yêu nước chùi chân trên thảm cửa
*
TRƯỞNG GIẢ CHƠI SANG
*
Chai rượu bạn bè mời
Được lời ba bữa nhậu
Chiếc đầu gà xương xẩu
Tao nhìn nẫu cả lòng
Soup măng tây nước trong
Thìa to không tiện múc
Mọi người nâng ly chúc
Đành ấm ức xuôi dòng
*
Xoay tua hạ lòng vòng
Riêng mình tao thượng đế
Chai huynh chào ly đệ
Chúng mày chế toàn bia
Mồm mép khoắng lia thia
Không phải thằng chủ xị
Chẳng thèm chung hoan hỷ
Bỉ mặt chuyện đâm hơi
*
KỂ CHUYỆN LÔNG BÔNG
*
Tao không đồng một chí
Luận bàn chân thiện mỹ
Đành tế nhị cười thầm
Khoe khoang lúc thâm giao
Chào thua mày một cái
Dỡ trò trêu bạn gái
Tao muốn vãi ra tô
Thằng mất dạy sửng cồ
*
Đạo đức HỒ bốc phét
Chẳng cho mình thua thiệt
Liệt kê mấy mẫu đồng
Đuôi chó còn phải cong
Lâu la chia bổng lộc
Nhờ cải cách ruộng đất
Bộ mất trí đồng lòng
Đấu tố bọn phú nông
*
Được thế lả lơi lên đời bầy trưởng giả
Cả lũ chúng mày học thói giỏi làm sang
*
Chào hàng xế hộp xịn
Khoe kín cổng cao tường
Lễ mễ chuyện khai trương
Thương trường tư bản đỏ
Học vị mấy ai tường
Trên con đường giáo dục
*
Lúc tửu hậu bàn thi ân bố đức
Thức mấy đêm truy địa chỉ bạn bè
Đứa nào còn hoàn cảnh vướng mắt me
Xe tận cổng dù hàng rào bỏ ngỏ
Chẳng bận tâm canh chừng vài con chó
Cẩu nhà nghèo mõm khó gặm mồi sang
Quăng cho ki một mẩu sụn chiên vàng
Sẽ rối rít cụp đuôi thè lưỡi liếm
*
TÂM THANH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét