Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2011

NẮNG GỘI ĐẦU O part 2


TÂM THANH THI TẬP
*
TRƯỜNG CA : NẮNG GỘI ĐẦU O
Part 2
*
DÂN CHƠI NAM BẮC
*
Nhân sinh thất thập chẳng hiếm chi
Cưỡng chiếm miền nam phải ráng lì
Cả đời gây hận thù xương máu
Dọn chỗ cháu con mạnh bước đi
Không còn cám cảnh quen chui lủi
Thương xót anh em chẳng dại gì
Liềm búa phân phần ăn thua đủ
Thối người thơm mũi đảng ta thi
*
Tay nhận xu chân sướng
Ngượng nghịu lúc ban đầu
Giờ đã rõ dạ nhau
Đồng chí hưởng một bầu
Kên kên tham đồ thối
Mả cha đành từ chối
Đất mẹ cũng than ôi
Kiếm chác đủ cỗ mồi
*
Quần áo rừng màu tối
Có gây nên trọng tội
Dù sao cũng bầy tôi
Lỡ ăn bám thịt xôi
Giữa đất trời trôi nổi
Ngu gì không trao đổi
Cởi trần chẳng trắng lông
Đứa nào cũng đen lòng
*

Nội chiến phân đôi thống nhất rồi
Bây giờ đến lượt bọn dân chơi
Vào nam mong hưởng thừa bơ sữa
Ra bắc trường chuyên dạy giỏi bồi
Nam bắc cùng chung lưng đấu cật
Mấy anh dại gái sớm lên đời
Công khai vài mảnh vườn trăm mẫu
Khoe khoang mấy chiếc xế xịn ngồi
*
Ra rừng bỗng chốc thành ông
Chuột sa hũ gạo mục đồng hóa thân
Mẹ cha cũng khó mà lần
Bốn thằng nghịch tử đứa đần đứa khôn
Trời xa gần đất liệu hồn
Cây kim trong bọc đừng dồn ló ra
Trước sau gì cũng thành ma
Mặc bà thế sự ba hoa khoe đời
*
BÀN TAY VIP
*
Quyền dân chủ chú phỉnh trên ngôi
Tự do cháu bác đỏ khu ngồi
Mấy thằng đối lập đì ra bã
Che đầu chụp mũ mất sân chơi
Quốc doanh sư giả cương trên bục
Trăm họ an thân chỗ định đời
Có muốn cò cưa thêm chút cháo
Lộc đâu tận hưởng của ba nơi
*
Hết buổi giao thời
Cuộc chiến tàn chơi
Thượng hạ phân ngôi
Đâu đó rạch ròi
Lâu la bụi đời
Đệ tử xa xôi
Đít phải cho ngồi
Cỗ to ướt môi
*
Lúc ở trong rừng
Mặt lạnh người dưng
Che mắt mán mường
Tình nghĩa đòi trưng
Sinh tử vốn cùng
Sốt rét do trùng
Gai nhọn lạnh lưng
Mật đắng cố dùng
*
Xuất diện ra bưng
Cả đám ung dung
Ăn bẩn không ngừng
Chẳng dừng của lạ
Thay phiên hể hả
Bậy bạ trong đời
Tội gì nhịn xơi
Nhiều năm tăm tối
*

Đừng chê tham nhũng không ghê
Môi ngoài chẳng đặng đổi nghề mép trong
Miền nam lắm đám lòng ròng
Lia thia ăn chả đầu rồng xơi nem
Tay sai chục đứa đi kèm
Rủi gặp thích khách còn đem thây về
Máy bay hét một chữ ê
Mãi mê trên cánh luyện nghề thêm tinh
*
Có sinh thời có diệt
Không tham chẳng ai giết
Muốn ăn lăn xuống bếp
Gần chết lết vô hòm
Chức nhỏ đầu phải khom
Lương lậu còn còm cỏi
Hai gối quỳ chưa mỏi
Dân chơi khỏi mong dòm
*
Bọn cá độ cù nhầy
Thua thằng MỸ con tây
Được đi đó đi đây
Lũ tiền hô hậu ủng
Đáy quần chưa kịp thủng
Đâu đã vội quay về
Đường danh vọng lê thê
Chưa tận hưởng lời thề
*

KIẾP LANG THANH
*
Những đứa trẻ lang thang
Không có chỗ cưu mang
Đầu đường tìm phương sống
Cuối ngõ học làm càn
Tự mưu sinh cơm áo
Thành phố đầy con hoang
Vẫn tranh giành đấu đá
Dễ đâu thấy em ngoan
*
Thằng cha rơi mẹ rớt
Con dị dạng mặt mày
Trên dương thế không may
Tình đời thường hời hợt
Thói thường mãi đùa cợt
Gian khổ lẫn đọa đày
Khốn nạn trộn đắng cay
Đau xót kiếp người bày
*

Muôn ngàn cám cảnh phận không may
Đời ta sương gió cũng lất lây
Cha mẹ sinh thành chưa trả hiếu
Thân đã vào trong số tù đày
Hơn nửa đường đời thay trường học
Kiếp trâu mê mải giấc êm cày
Lót dạ chẳng hòng ngon ngọt cỏ
Rơm tươi không mộng thỏa bụng đầy
*
Chi sơ bản ác tính con người
Giống loài cá mập vẫn thường chơi
Đớp cả anh em trong bụng mẹ
Nuốt luôn con nhỏ mới ra đời
Ngẫm thời rõ thấy lòng dã thú
Tương tự như nhau giữa biển khơi
Mạnh được yếu thua lùa chân lý
Kình ngư chú bé cũng ngon xơi
*
Lang thang trên vạn nẻo đời
Thương yêu lắm kẻ ngọt lời đầu môi
Trơn tru chót lưỡi hại người
Háo danh vụ lợi vẫn thường sánh đôi
Giữa rừng đấu đá ta ngồi
Tọa sơn thưởng lãm hai nơi tranh giành
Hồng quân thảm sát binh xanh
Tan hàng lính lác tướng giành làm vua
*
MỘNG MÈO CHUỘT
*
PHẬT nam mô nhịn chịu thua
Thánh gào chém giết được mua vé trời
Mặc cho chúng nó ham chơi
Sư ông thu mõ đạo hồi về dinh
Tiệc to sửa soạn linh đình
Cũng xương dính thịt chình ình trên mâm
Rượu tươi màu đỏ máu dân
Bà con bách tính lầm rầm cầu an
*
Người than kẻ khóc đứa đa mang
Cùng nhau chung hưởng ánh trăng vàng
Ai manh tâm xé đàn xẻ đám
Bầu trời phủ trắng một màu tang
Thây dồn một đống không thương tiếc
Thân ở đầu thôn thủ cuối làng
Cùng loài sao nỡ lòng chém giết
Xương máu xây lên chín tháp tràng
*
Học sách của TẦU NGA
Bác hành nghề bá đạo
Luyện tinh trò ba xạo
Mơ đội đá vá trời
Đâm chém thẳng tay chơi
Mấy thằng giàu keo kiệt
Lũ kiết xác dám nghèo
Cho cả đám chết treo
*
Bác mộng hóa thành mèo
TRẦN DÂN TIÊN diệt chuột
Nhỏ to chia đều nuốt
Con luộc cái đút lò
Miễn đồng chí được no
Xào kho không cần thiết
Chớ cho đàn em biết
Chiêu khủng bố ki bo
*

Người đành bỏ họ chối mẹ cha
Bất hiếu tránh đâu giỏi phép tà
Chia đàn thằng nhỏ còn thân mẫu
Xẻ đám ông to chửa mất ba
Hành dân hạ đạo bầy côi cút
Nương tay hộ lý đám dâm bà
Mắt khóc vẫn không sầu ngọn cỏ
Mặt cười chẳng hở miệng to loa
*
NỒI DA XÁO THỊT
*
Binh mình lập trận đánh quân ta
Đôi bên giao chiến bất phân hòa
Thằng nào cũng muốn ngôi minh chủ
Mẹ con chồng vợ phải chia xa
ĐỨC quốc hợp đàn không đổ máu
Ngu gì học sách của người ta
Thịt xương tiên xáo nồi da đã
Chẳng thiệt đi đâu vốn đạo tà
*
Thằng này nhắm mắt bắn càn
Con kia tai bịt bóp giàn bom bay
Bà con cô bác chẳng hay
Đứa anh hại chết chính ngay em mình
Bầu trời lòng đất mông mênh
Người chung một họ lại rình giết nhau
Phải chi da đổi năm màu
Xương ba sáu nhánh hai đầu bốn chân
*
Coi như chồn cáo
Xáo thịt xào da
Củ lẳng chẳng tha
Bỏ vào nấu cháo
Chia nhau húp ráo
Dính máu ăn phần
*
Rồi cũng ra phân
Một thằng lếu láo
Bà con nghe xạo
Nạo sạch đít nồi
Huyết nhục nổi trôi
Máu thôi màu đỏ
*
Mơ thành sao tỏ
Đảng búa liềm hồng
Quen thói chơi ngông
Dông về giải phóng
Bẹn vẹm mơ mộng
Thánh tổ đại đồng
*

Quan to lính nhỏ thằng mõ ăn theo
Tội đám dân nghèo leo nheo khốn khổ
Bê con thắt cổ bò bố mổ treo
Tù rũ bụng meo đứa không đồng chí
*
Ngờ đâu “NGƯỜI” lạc đường sai
Rước bầy dã tượng về dày mộ cha
Từ già đến trẻ không tha
Chẳng thà giết lộn hơn là sót lông
Tay sai chiêu nạp thêm đông
Nay mai đảng rã ngoài đồng còn tông
Mỡ màng cho bọn lòng ròng
Công an khuyển mã đứng trông lâu rồi
*
AI THẮNG AI THUA
*
Sương gió kinh qua giấc mộng dài
Ngàn năm tranh cãi chuyện tương lai
Thằng nằm trên trốc ngon gì thắng
Con dưới nằm thua ấm ức tài
Bế khí trượng phu ôm ngực thở
Mỹ nhân trăn trở chiến không dai
Làm tình chung cuộc coi ai dại
Gái dám chìu lòn chục gã trai
*
Anh hùng mấy sức
Bày trò dung tục
Chỉ cực cái cần
Lột mũ đầu lân
Tan hoang xác pháo
Cởi vừa xong áo
Hồ cáo mặc quần
Tẻn tò thu quân
*
Trần thân chăn chiếu
Thuốc ngon nữa điếu
Biếu lại thuyền quyên
Mảnh ruộng tiên điền
Cày chưa đã bấy
Không mơ tái cấy
Giẫy nẫy mặc em
Cương cứng thịt mềm
*
Đàn nhạn ăn đêm
Lấp ló quanh thềm
Xúi anh thượng mã
Đả chị hạ phong
Giải phóng thành công
Vẫn hòng yếm khí
Máu từ xương tủy
Mùi vị không tanh
*

Nằm trên lầm tưởng thế ngon chơi
Nào biết trời cho lực một thời
Mưu sự tại nhân đầu anh sướng
Thiên ân thành sự đít em lời
Trâu cày một luống dôi ba thốn
Nằm không em hưởng trọn hai hồi
Thu cần xin hẹn thay chiêu mới
Chẳng dám khoe khoang sẽ đổi đời
*
Tiền nhà bạc chợ con nợ lòng vòng
Cày nát cánh đồng không mong trả nổi
Có mỗi quyển kinh khô khan trăn trối
Để trên đầu đội kết tội họ hàng
*
Đừng thấy người sang bắt quàng thân thích
Rủi khi xích mích mắc chịch trưởng làng
Trọng tội lớn gan buôn dân bán nước
Núi cao tan nát bô xít khóc than
Thiên hạ màu tang con cháu hai hàng
Nước mắt chứa chan rừng vàng biển bạc
*
MIỀN TRUNG ĐI TRƯỚC VỀ SAU
*
Học đòi bơ sữa cưỡi ngựa vào nam
Ham chơi lười làm bám tàu ra bắc
Trời nam nặng thúng lúa vàng
Đưa về đất bắc đôi quang gập gềnh
Hai vai một gánh chênh vênh
Hỏi người phân nửa giạ tình chia sao
Bên mai cúc bên trúc đào
Quên mai cúc ốm đào đau trúc nhường
*
Bắc nam xuyên suốt một con đường
Hai bên lồng lộng gió ngàn phương
Bỏ thương vương tội hư xoài mít
Rút ngắn nuôi dài thối đậu tương
VẠN VÂN nước mắm thơm ĐẦM SÉT
Cá rô tuôn mỡ đẫm bao phường
GÒ ĐEN chửa ÁP XANH tiên tửu
PHÚ QUỐC rượu tiêu đã khác thường
*
Gắn liền hai mảnh cơ đồ
Anh nam em bắc chung cờ với nhau
Nguyện thề sống tới bạc đầu
Răng long tận hưởng tình sâu vẹn toàn
Mâm cơm nước chấm cùng chan
Can em ăn mặn anh khan cổ hò
Ví dầu cầu ván không lo
Bão to lũ lớn qua đò miền trung
*
QUẢNG NAM tranh cãi QUẢNG NGÃI đôi co
Cùng một chuyến đò đáo qua hồi lại
Sông không sâu lắm núi chẳng cao lung
Nằm chung một mùng vẫn phân phu phụ
Khi anh muốn cù em không đặng ngủ
Đăng khoa áo mũ bái tổ vinh quy
Ngựa trắng gối quỳ đưa em về trước
Họ hàng đón rước trở lại cố đô
*
TRỜI BÀ ĐỔ MỒ HÔI ĐÁ
*
Lăng vương triều NGUYỄN
Cây kiểng núi sông
Non bộ chín hòn
Thương nam nhớ bắc
Miền trung ruột thắt
Lắm nắng nhiều mưa
Bão lũ lưa thưa
Năm thừa sáu tháng
*
Hồ ly bới gốc ngô đồng
Dã tâm trộm bắp lao trung ngồi bù
Loạn thời mượn cớ tận thu
Thế xù LÝ THỤY cựu tù ra thi
Mới xem cũng thấy li kì
Nghĩ suy rõ kẻ mặt lì đạo thơ
Thế gian chẳng ít nghi ngờ
Văn nhân vỡ nợ bệ thờ muôn năm
*
Oằn lưng cực khổ PHÚ VÂN LÂU
AN CỰU mấy khi ruộng trúng mùa
THƯỢNG TỨ liên miên quân nam đánh
Thế trận TỪ ĐÀM lính bắc đua
ĐÔNG BA thương tổn đầy xương máu
TRÀ KHÚC trào dâng xác chật chùa
THỪA PHỦ gióng chuông hồn tử sĩ
SƠN HÀ bất luận thắng hay thua
*
Ngẩn ngơ ĐỨC PHỔ chẳng hiền
Con nam cái bắc TÂY THIÊN bất đồng
TRÚC LÂM không muốn chuông rung
PHÚ CAM đấu đá miền trung thiệt thòi
Ai về xứ HUẾ mà coi
BÃI DÂU bão lũ thòi lòi trơ xương
CỒN TIÊN vắng mặt người thương
SA KỲ o hỏi mần răng bây chừ
*
Trai SƠN TỊNH gái THIÊN ÂN
Dòng sông TRÀ BỒNG quần thần chia cắt
Theo nam bỏ bắc DUNG QUẤT khóc ròng
HIỀN LƯƠNG buồn lòng
BẾN HẢI chờ mong
Tìm chồng VINH LỘC
Vào chùa TĂNG QUANG

*
Non không cao nước chẳng sâu
Hai bên đầu cầu bài thơ trên nón
Anh mô cũng mặc bọn giặc vô tình
*
ĐẤT NHIỀU TRỜI ÍT NHÂN
*
THỪA THIÊN răng lợi thiếu xơi
Kẻ ra bắc lỗ đứa vô nam lời
Bỏ quê xa xứ chơi vơi
Một đôi quang gánh khứ hồi lệ rơi
Làng tôi bị nẩu chiếm rồi
Núp mô cũng chẳng đổi đời lầm than
Lầu hoang có một ngai vàng
Lối xưa thu thảo xênh xoang dập dìu
*
Bây chừ chỏng gọng đìu hiu
Bụi bay nhện bám chiều chiều khỉ leo
Quê tôi trời bắt đói nghèo
Dễ đâu thoát kiếp bọt bèo trầm luân
Ai mong bỏ xứ xa làng
Nhân hành đành chịu lên đàng mưu sinh
Đất mô cũng chỗ quê mình
Tha phương cầu thực mần thinh cho tròn
*
Dưới tận cùng xã hội
Người nổi tội người trôi
Kẻ đứng kẻ hứng ngồi
Lôi thôi hồi ham sống
Lọng che chuông trống động
Rước vua chúa lên ngôi
Vinh quang cả cuộc đời
*
Thiên tử trả cho trời
Quân chủ phải xuống ngôi
Nhường thời thay kẻ khác
Quần thần bay tan tác
Lê dân cũng đổi đời
Hồn phách mãi rong chơi
Xác tiềm nơi hạ giới
*

PHƯƠNG TÂY QUÂN ĐEN ĐÍT
*
Hướng đông hồng mặt người
Bọn khách trú không mời
Quê tôi chúng thay đổi
Ngựa ông leo lưng cưỡi
Bò bà vỗ bụng chơi
Xem vật đổi sao dời
Người khóc chọc người cười
Kẻ trôi lôi kẻ bám
MẬU THÂN năm sáu tám
Vua chúa núp mô rồi
*
Lính bắc trương phướn đỏ
Quân nam thượng cờ vàng
Miền trung trắng khăn tang
Âm thầm lau máu đổ
Lũ sát nhân dọn cỏ
Nhổ không sót hạt bông
Công ông cha vun trồng
Bốn ngàn năm về trước
Bọn diệt chủng bội ước
Non nước hội mừng xuân
*

NHÂN HỌA QUÊ TA
*
Quê tôi ở xứ khỉ ho
Chó con gặm đá muối co diều gà
Gạo thơm chỉ thoáng nghe qua
Bữa ăn độn sắn mụ già khỏi nhai
Quanh năm bão lũ dằng dai
Nắng hanh rạn măt mưa hoài thối chân
*
Sớm khuya dù cố tảo tần
Không đầy hũ gạo nuôi quân cụ HỒ
*
Thiên tai địch họa tử do NGƯỜI
Làm cho tối mắt chửa được ngơi
Ba mớ lang khô thằng đen hỏi
Sắn tươi con đỏ chực đợi mời
Bồng bế nhau đi hòng lánh nạn
Bom văng miểng lạc khó giữ đời
Mồ cha mả tổ không hương khói
Bơ vơ minh chứng chiến tranh rơi
*
THIÊN MỤ ngân nga vẫn gióng chuông
Bầy dê lạc mẹ chửa vô chuồng
Cửa còn toang hoác không người đóng
Trăng treo loang loáng mái chưa buông
THỌ XƯƠNG chó sủa gà dục sáng
Năm canh thê thảm nỗi u buồn
Quên cha mi nỡ về phương bắc
Bỏ mẹ vào nam nẩu lủi luôn
*
Một gánh hai thùng
Đầu kê nửa thúng
Tay bưng chiếc mủng
Đít thủng ràng thun
Tay chân phát run
Rún mơ hồ rụng
Dù meo trong bụng
Không hứng ăn bom
*
Ù tai tiếng súng
Mong sao đạn trúng
Đừng đụng đúng thùng
Khoai sắn của chung
Giỗ bọ chưa cúng
Tụng mạ còn lưng
Mấy con chó rừng
Chăm chăm lỗ lủng
*
Hòn khoai củ sắn
Chưa phơi lậy trời
Cho đời thêm nắng
Cho người bớt mưa
Đạn chày pháo cối
Lai rai không chừa
Tốt đen sĩ đỏ
Bắn bừa vào dân
*

GIẶC NGOÀI THÙ TRONG
*
Sơn tặc BA TẦNG núi xuất ra
Thằng con CHỢ NỌ mộng làm cha
Mụ già VỸ DẠ đồ to cướp
CỒN TIÊN của nhỏ vẫn tranh quà
LĂNG TẨM thảm sầu mưa quên nắng
PHÚ VANG điên đảo quỷ hờn ma
ĐỒNG GI bão lũ dai không dứt
CHỢ THÔNG PHÚ THỨ máu quê ta
*
Xác SÌNH đợi lộc ngả ba
NGỰ BÌNH trải đến VĂN HÒA tan hoang
Nhà lao THỪA PHỦ thoát ràng
TÂY LINH giặc giã lan tràn như rươi
TÚ BÀI không nở nụ cười
Cụ già MANG CÁ làm mồi bẫy chim
Thây con ĐẬP ĐÁ NGẬP mình
Dòng sông QUẢNG NGHĨA bồng bềnh mấp mô
*
Mần răng chi rứa một cơ đồ
Giang sơn nữa mảnh đổi dời đô
Đứa ngồi hướng bắc thù nam khóc
Kẻ đứng phương nam hận bắc bờ
Miền trung gồng gánh bao tai họa
Giặc từ BẾN NGỰ giặc tràn vô
Cổ thành QUẢNG TRỊ đầy xương máu
Giành giật VĨNH LINH chẳng kể mồ
*
Con sen thằng mõ bọ mạ mi mô
Sáng tối không lo bày trò trộm cướp
Của ông tranh chôm đồ bà giành cuỗm
O non chồm hổm SÔNG VỆ lắc đò
Bỏ phận thuyền quyên xiềng chân tàu giặc
Mấy thằng xanh mắt dắt gái đỏ môi
Cố đô vào ngồi đứa nghiêng đứa ngửa
Nghe bọn cò mồi súng tôi cối bác
*
SÓNG VỖ MẠN THUYỀN
*
Sông HƯƠNG núi NGỰ ngẩn ngơ
Mái trường ĐỒNG KHÁNH chơ vơ đợi chờ
NAM GIAO xẩm tím thẩn thờ
Buông dài tà áo BA TƠ đứng nhòm
TRÀNG TIỀN gãy giữa đạn bom
Mười hai nhịp SỊA không còn đón đưa
LĂNG CÔ gọi QUỐC HỌC về
CHỢ ĐÔNG BA họp tóc thề mần răng
*
Hỏi người quân tử có chơi trăng
Chở nặng thuyền quyên cũng chẳng rằng
Giữa dòng THẠCH HÃN tha hồ lắc
Anh trên em dưới sóng nhập nhằng
Chỉ có sao trời trơ tráo ngó
Thằng đỏ con đen hắn bận săn
Tiếng đạn xé toang màn ân ái
Mồ tổ cha mi lũ bất nhân
*
TRÀ BỒNG đầy xác thối
Thây nửa nổi nửa trôi
Lồ lộ mặt con người
Da không còn vàng nữa
Cá tôm hời một bữa
Thi ma rữa đêm qua
*
Cũng dưới bóng trăng tà
Thuyền em chưa kịp lắc
Thế thời không được đắt
Lắt nhắt khách làng chơi
Nẩu vội vĩnh biệt đời
Chẳng trả lời thiên địa
*

Quê tôi tủi nhục dòng sông
Hiền hòa phẳng lặng bốc thơm nhiều đời
Cửu trùng vua chúa được thời
Ai hay vật đổi mười ba ngôi dời
Ngai vàng rộng một chỗ chơi
Thằng tây SƠN MỸ vẽ vời ngã nghiêng
Miền trung MỘ ĐỨC linh thiêng
THỪA THIÊN thiếu đức bỗng nhiên cạn người
*
NAM HOA giòng chảy ra khơi
HƯƠNG GIANG chợt thối xác trôi về nguồn
Phù sa CỒN HẾN bãi bùn
THU BỒN chẳng hẹn bến thương khứ hồi
*
BOM LẦM ĐẠN LẠC
*
Ngàn năm còn thấy bóng trăng trôi
Chú cuội cây đa vẫn sống đời
Nói dối vẹm khôn hơn thằng mõ
Con sen khép bẹn chịu thua chơi
Ba miền nặng gánh đời gian khổ
Mộ tổ bọn tây cũng đổi dời
Sông dài đoạn khúc hoài chia cắt
Thiên thu phân phối phận con người
*
Nổi trôi xứ QUẢNG tây bồi
Xương rơi trắng đất thịt mồi đỏ da
HẢI VÂN hầm núi chui qua
Có nhớ SƠN TỊNH , CALLEY giết người
TÚ CUNG bên ngoại nó cười
Ngày này năm trước tơi bời đạn bom
MỸ LAI con đỏ chết chùm
PHÁ TAM GIANG tức một đòn đánh sai
*
Bom lầm pháo lẩn
Chiến trận xảy ra
Vẫn để người ta
Thêm phần vấy máu
Thịt xương con cháu
Dòng giống tiên rồng
Nối dõi nòi tông
Đít nam đầu bắc
*
Điệu cười sằng sặc
Thảm đỏ trời nam
Đất bắc cả làng
Đông tây đi đón
Cựu binh che nón
Đối địch một thời
Tan cuộc cờ đời
Nay dời mai đổi
*
Đừng tắm suối ĐÁ MÀI
Thây anh gài bẫy cá
Hãy hỏi chị NHÃ CA
GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ
LÝ THỤY Ý kêu rên
Lời oán than diệt chủng
TRẦN DẠ TỪ lúng túng
Súng nổ tế MẬU THÂN
*

Phải chăng chỉ mỗi giống con người
Ngàn năm mới biết thế nào chơi
Vừa hô hôm trước thề sinh tử
Hữu nghị bữa nay tiệc lứa đôi
Đem theo túi bạc hờn vong quốc
Việt kiều yêu nước mở môi mời
Giặc lái một tên trùm thiên hạ
Đi qua đáo lại cứ khơi khơi
*
Hoang tàn dấu tích còn ghi
Người đi quay lại ai lì hơn ai
*
THAY SÁCH ĐỔI THẦY
*
Tàn chiến trận người bộn bề cơm áo
Tụi bạc đầu vẫn xông xáo tranh nhau
Đám đất màu vô chủ vốn chưa lâu
Chiến lợi phẩm ngu gì không thu trước
Đồng chí trẻ chậm chân giành hiếm được
Bực trong lòng chẳng biết đổ đi đâu
Muốn kéo thêm bộ sậu cẩu chung cầu
Bu pín ngựa bọn ruồi trâu chầu chực
*
Cũng thời con giống cháu dòng
Chung lòng buôn máu bán xương thịt người
Tiệc đời chẳng lẽ ngồi chơi
Rừng vàng biển bạc kiếm lời hoài mong
Chiến tranh sấp bế ngửa bồng
Đổi thời khoe đại thành công với bà
Ruộng vườn nhà cửa phù sa
Của công tự cộng xa hoa vào nhà
*
Của “NGƯỜI” há dễ đến tay ngươi
Trời tây chẳng thiếu đứa chơi bời
Đất MỸ vẫn mong qua học hỏi
Thưa rằng sách độc chỉ một thời
Xe pháo đồ dùng hàng tuyệt hảo
Nghe lời chỉ giáo chuyện đâm hơi
Ta về xây lại lầu thơ cũ
Bao năm binh lửa chửa xong lời
*
Ngỡ rằng chiến trận không còn
Ngựa xe ta cũng một con như người
Chẳng cần rộng cái bể bơi
Nhà riêng thôi khỏi cả đời âu lo
Hay đâu chung một chuyến đò
Cũng nhiêu khê chuyện cốc mò cò xơi
Thằng nghèo khó ló ra lời
Nhà giàu chó chực cơm mời cao lâu
*
NHẬN VƠ VỚ QUÀNG
*
Đất lành chim đậu bướm bâu
Hồng phong cuồng nộ máu trào vàng sao
Bốn phương phướn đỏ treo cao
Vơ cha vét chú đối đầu không khai
Ba đời lý lịch sửa sai
Vàng lo bạc lót lấy oai với đời
Rồi ra ma tái sinh người
Quân đen bão lũ chết trôi hết rồi
*
Bôi mặt khoe nhau cũng một dòng
Trọn đời con cháu phục tay trong
Vẽ sơ đồ giặc trên tàu chuối
Ghi rõ nội tình dưới đống bông
Một hôm xuýt lộ đành chôn hố
Nước thấm thâm luôn giấy bán đồn
Một lỗ thênh thang vờ giữ của
Nuôi giải phóng quân định vượt sông
*
Hôm qua còn khoác áo đen
Bữa nay băng đỏ bon chen đứng đường
Mấy thằng lính chạy nhún nhường
Quăng cây súng gãy khỏi chường mặt ra
Thu gom giao nộp quân ta
Công đầu cũng được to loa cánh mình
Nhiều năm bó gối nín thinh
Ngụy lén bãi học MỸ rình bắt theo
*
Một bà kỹ nữ lúc tuổi già
Nuôi không sống nổi bốn thằng ma
Chúng rủ nhau đi cùng đăng lính
Ba tháng quân trường chửa vượt qua
Buông súng thi đua nhau đào ngũ
Theo chị bên anh học thói tà
Đồ lậu cấm buôn không được giá
Bốn thằng trôi dạt lọt quân ta
*
CÁI ĂN LÀ CÁI ĐA MANG
*
Vào bưng mới nửa chừng xuân
Khéo thay quân đỏ đánh tan lính vàng
Bốn thằng thượng phẩm hàm quan
Từ đây cười khóc xóm làng đợi xem
Ngày xưa có lão thần đèn
Thời nay bốn tướng mon men dọn về
Nhà cao cửa rộng đề huề
Xe con nhiều cái hiền thê ít nàng
*
Nhỏ thời thất học cũng làm quan
Huênh hoang trên dưới bốn năm làng
Đè đầu dằn mặt thằng đại phú
Cưỡi cổ lần lưng đứa lắm vàng
Anh tư lủi được vào thương nghiệp
Lỗ lời không biết chỉ chơi sang
Ruộng đất mua vào hàng trăm mẫu
Miếng làm trang trại miếng tiêu hoang
*
Cửa hàng ẩm thực
Chầu chực cả ngày
Tem phiếu rủi may
Đong đầy túi gạo
Anh tư ba xạo
Về trước đến sau
Xâu đủ mười đầu
Còn dư thâu hết
*
Bà con chì chiết
Bơi riết qua sông
Chỉ thấy đôi mông
Bố thằng cấm lội
Cha ông sợ tội
Hỏi bác chủ làng
Sang chợ bán mua
Cũng ngăn rào cản
*
Thẳng tiến vô đảng
Ngạo mạn bù công
Thang điểm ruộng đồng
Hốt phân rơi vãi
Chú nào tranh cãi
Đại hội thanh trừng
Liêm sĩ tự trưng
Tung hoành bốc phét
*

Miền nam rảnh rỗi một thời
SÀI GÒN số phận cóc ngồi chờ mưa
Bán buôn chẳng có ai mua
Sông ngăn chợ cấm lưa thưa bọn cò
Quan trên no đói khỏi lo
Đồ dâng tới mỏ của bò tận tay
Nhân dân chẳng có cơ may
Giúp nhau chục kí gạo bay thay người
*
BUỔI GIAO THỜI
*
Chú cò cắn cẳng cháu cua
Cáy còng chậm cước của chùa chẳng chê
Bác xin một chữ hẹn thề
Đầu cơ tích trữ đam mê lâu rồi
Cô em hang thỏ dậy mùi
Dại gì chẳng đặng đổi đời với nhau
Tay sai một móc hai câu
Tìm anh khấm khá cau trầu đối giao
*
Đổi đời quân đỏ thượng ngôi cao
Chúng muốn ai ai cũng cúi chào
Kẻ cả phế binh đen mất đất
Vợ con bồng bế lẻn qua TẦU
Trả thù rửa hận nhiều năm trước
Ông bà cha mẹ quyết không đầu
Hàng hàng lớp lớp đi di tản
Chiến thuật nông sâu cũng vượt cầu
*
Thời nào chẳng có bọn ăn theo
Nồm nam đông bắc cũng quen chiều
Cơm bưng tận cửa nhà quan mới
Nước rót hay tay bọn bọt bèo
Nhận vơ cùng hội hồi nằm ngửa
Vai vế anh em lúc diễn chèo
Xôi thịt xe chuyền đông tây khéo
Giường lèo thằng thổ cởi quần leo
*
Bây giờ thủ tục trả thù nhau
Xích mích năm xưa xử chém đầu
Thằng giàu ương ngạnh đem chôn sống
Quân công cán chính bỏ rừng sâu
Một ngày hai bữa ngô khoai sắn
Mười năm khó biết xác tìm đâu
Mặc cho hổ gấu beo rừng giữ
Quân ta chia chác đất đang màu
*
CHIA CHÁC CỦA ĐỜI
*
Thẳng tay diệt chủng
Mổ bụng nhà giàu
Trí thức đập đầu
Xỏ xâu công chức
Đâm hơi còn tức
Bỏ xuống hầm sâu
PÔN PỐT lên lầu
MAO ĐÀI thưởng thức
*
Hết cơn bỉ cực
Đến hồi thái lai
Xương trắng giành nhai
Da vàng tranh nuốt
Giương nanh múa vuốt
Tuốt tuột họ hàng
Một ách giữa đàng
Con dại cái mang
*
SI SAM CAU
Ê ĐÊ cầu gió
Hốc bà tó
Ma xó NGUYỄN NA
Truyện BA NA
ĐỖ ĐÌNH QUANG thủ
FULRO máu mủ
VŨ KỲ VỸ lưu tâm
*

Cũng đầu trên cổ dưới chân tay
Ai đành xuống lệnh phải chia hai
Mỗi nơi một chỗ cho trăn quấn
Xương thịt chằn ăn chó hết tài
Nhà phố tịch thu khi mát mắt
Bằng không bình địa bán ve chai
Lùa đám dân thành lên rừng núi
Che chắn cho nhau khỏi rớt đài
*
Thằng tư về hỏi anh hai
Con huynh cháu đệ lên đài được chăng
Bí thư ban khỏi phải bàn
Thay tên đổi tuổi đàng hoàng lên ngôi
Chớ cho nẩu chiếm chỗ ngồi
Lâu ngày chầy tháng cỗ mồi hết thơm
Mấy tay hàng xóm đáng gờm
Chia ba xẻ bảy nắm cơm không còn
*
Ngàn năm còn đó chuyện được thua
Khói lửa binh đao chẳng phải đùa
Trời cao vẫn có trời cao nữa
Quỷ ma thường lén lẫn vô chùa
Đừng tưởng sư ông đầu không tóc
Nhiều thằng cạo trọc vẫn làm vua
Đêm về chớ nghĩ kê cao gối
Là đã an tâm gặt trúng mùa
*
THIÊN NGOẠI HỮU THIÊN
*
Chiến tranh thôi đã qua rồi
Con ma cái quỷ chia mồi với nhau
Đứa nào cũng muốn lấy đầu
Đuôi gân xương sụn mỡ gàu khó xơi
Đưa qua đẩy lại đãi bôi
Núi cao anh hưởng thấp đồi bọn em
Chỗ rò cho chó đi kèm
Dầu sao không chả thì nem gọi là
*
Ngồi trên ăn trốc bất khả chê
Thằng ba con bốn lỡ hẹn thề
Xơi được cây nào rào cây ấy
Xa xứ nước ngoài họ chẳng phê
Chờ lúc anh em mình sa hố
Nội ngoại đông tây chạy trở về
Đồ ăn của để đừng bôi bác
Đồng chí quây quần vốn giống quê
*
Hết bần hàn đừng thêm đạo tặc
Giặc ngoại lai lén lẩn vô vòng
Mộng trăm năm chưa chắc như mong
Rủi sơ sảy lòng tong chia thịt
Lỡ trùm đầu đậy giùm luôn đít
Đừng tưởng rằng múi mít hoài thơm
Đệ tử ta cũng có đứa nhòm
Bỏ bà bọn bám bô bợ bã
*
Trăm năm trong cõi người ta
Chữ gian chữ thiện bôn ba tranh giành
Máu nào ngửi chẳng hôi tanh
Xương ai không trắng chặt cành dưỡng cây
Coi chừng chồn cáo mặt dày
Húp xong bát cháo đá ngay ra đồng
Chẳng thà nằm chổng đôi mông
Còn hơn đắp tấm chăn bông rận chuồi
*
LÁNG GIỀNG TÌNH NGHĨA
*
Chùi chưa sạch hai tay còn mùi máu
IÊNG SARI bát thập vẫn ra tòa
Sát nhân diệt chủng làm quà
TẦU Ô thầy chạy muôn nhà thương đau
Trơ xương trắng triệu đầu lâu
Búa liềm LÊ MÁC biển sầu dế giun
Thiên thu ngủ chẳng nằm chung
Thân quy nam rạch đầu tùng bắc mương
*
Vạn người chết mấy người thương
Đống xương mục rữa ai tường của ai
Cùng nhau chui xuống tuyền đài
Hỏi cùng số tử đọa đày do đâu
Phải chăng hai chữ nghèo giàu
Hay vì duyên phận theo TẦU bỏ NGA
Nước gần không cứu lửa xa
Cáp duồn MIÊN VIỆT qua phà đắng cay
Cháu con thấp thỏm từng ngày
Trong nam ra bắc trồng cây sống đời
*
XUYÊN SƠN GIÁP vẫn bàng quan
HÀ THỦ Ô KỲ NAM ĐỊA LIỀN
MÃ TIỀN CAM THẢO TÂM LIÊN
MẬT NHÂN mỡ rắn xích xiềng vàng gan
TRƯỜNG SINH NGẢI CỨU KIM CANG
ĐINH LĂNG rể lá đánh tan buồn phiền
Huyết hờn máu hận TÓC TIÊN
BẠCH ĐẬU KHẤU nghiền bao tử triền miên
*
Ngủ đi em nhắm mắt ngậm duyên
LÂM THÔN biên đạo vũ du hiền
CÁP DUỒN khỏi phải nghe người thét
SÁT THÁT rồi quên mộng trường miên
CHÙA VÀNG không thử qua bão lửa
ĂNG CO đối diện tiển lũ điên
Quay về SA ĐÉC chung cơm mắm
VĨNH LONG bò hóc miệng nhai ghiền
*
TRỜI ĐẤT MÊNH MÔNG
*
Ta hoài trăn trở
Vào thủa hồng hoang
Thiên địa mênh mang
Ngổn ngang trời đất
Nhân sinh chưa chật
Đá bạc sỏi vàng
Hiếm chuyện tương tàn
Tang thương hạ giới
*
Qua cơn no đói
Chẳng giỏi giết người
Dòng giống đười ươi
Thường cười trong gió
Nhằn cây gặm cỏ
Cũng đủ tiêu sầu
Trăm năm về đâu
Không cầu được biết
*
PHẠM QUANG HOA
NGUYỄN QUANG TIỀM
Trưởng thuyền tư sản
TRẦN SĨ LAN
Hoảng loạn anten
LÊ ĐÌNH THỌ đọ
PHÙNG CÔNG PHƯỚC
Xúi rắn cắn gà ta
*

Bàng hoàng thế sự bể dâu
Chán chường xuống tóc trọc đầu đi tu
Vào chùa học lấy chữ nhu
Mười năm ta được thiên thu nhớ đời
Vẩn vơ nhờ những trang thơ
Quỷ không tôn kính chẳng thờ xác ma
Âm thầm an dưỡng tuổi già
Hồ già tr ngựa đen la đỏ lừa
*
Thí phát cho xong chuyện một thời
Chiến tranh binh lửa giữa con người
Đồng bào sao chẳng tanh mùi máu
Khác giống nhường nhau sống trọn đời
Thiên hạ vẫn còn mênh mông chỗ
Giành giật làm chi một cái ngôi
Trời cho trường thọ mò khó thấy
Nghe bẹn vẹm lừa múa máy môi
*
Hồi đầu xa trận chiến
Sơ sinh tính bổn thiện
Chẳng nỡ hại láng giềng
Tôn giáo nào cũng thiêng
Nhân thế khỏi ưu phiền
Đừng nghe mấy thằng điên
Chém giết đã cơn ghiền
Quyền lực bất thành tiên
*
Vui thú chốn nông điền
Không tiền vẫn hữu duyên
Danh vọng cũi xích xiềng
Tội lỗi lánh gọng kiềng
Thần thánh cũng còn kiêng
Cần mẩn phải nên chuyên
Đi cho hết mọi miền
Tỉnh mộng lỡ trường miên
*

VƯƠNG HẬU
*
Anh tư sát thủ diệt người
Lâu la đội gối ngồi ngôi anh hùng
Làm vua cực ác cùng hung
Cấm cung hoàng hậu vẫy vùng phấn son
Hai tay đâm chém đã chùn
Dù danh quy ẩn cũng hùn hạp hương
Mùi như xác rữa trong rừng
Bọ hung lăn đến côn trùng bò theo
*
Chỗ gây nên tội lỗ sinh tình
Ba trầy bảy trợt chín linh đinh
Người quen mùi khắm khen không thối
Kẻ bám theo đuôi bảo chẳng sình
Mười năm sấp ngửa trên giường ái
Kỹ nữ về làng háng vẫn trinh
Một bầy bộ hạ thi đua vá
Ghép miếng da non đắp cửa mình
*
Oai phong lẫm liệt một con bà
Ma chê quỷ chán lúc trăng hoa
Bỏ gánh hàng rong giòng dây súng
Cho bọn đàn ông biết mặt qua
Xông vào chiến trận như tranh mối
Thủa đứng ven sông bán vốn nhà
Cọp cái không hổ danh kì nữ
Chục thằng một giải rút chia ca
*
Vốn của trời cho
Cả họ mặt mo
Bợ đít con đò
Đứa bịt đứa bo
Nông sâu khó dò
Kẻ tặng người cho
Khỏi lo nằm ngửa
*
Trên trời có vạn vì sao
Dưới đất mỗi một mình tao anh hùng
Bất cần má thắm môi hồng
Bôi bùn trét đất ra đồng trống chơi
Cũng là một kiếp con người
Trăm năm ước nguyện đời đời xướng danh
Thoát ly lúc chửa tanh banh
Dấn thân thoát chỗ ma tranh quỷ giành
*
THIÊN ĐỊA MÊNH MANG
*
Một mái nhà tranh đất chẳng lành
Anh NGA chị MỸ đấu thầu ranh
Đứa đòi mặt trước bôi vôi đỏ
Đứa hỏi sân sau trét phấn xanh
Cha con cháu chắt thừa không hưởng
Dấm dúi bán mua chỉ mấy thằng
Biển sâu đòi đổi đầy túi bạc
Rừng xa quy hoạch nặng bao vàng
*
Thương yêu một lối đi về
Cầu cao chung nhịp ước thề ngăn đôi
Có hai con khỉ gác ngồi
Quay đầu khác hướng mỗi nơi một thằng
Tâm hồn giá lạnh như băng
Nghĩ lòng bên ấy lăng nhăng một mình
Ngoại tình nên mới lặng thinh
Lâu lâu liếc mắt tạo hình bên đây
*
Qua cầu biết sẽ về đâu
Nhà bên bờ bắc lên tàu vô nam
SÔNG GIANH ranh giới hai làng
Thôi thôi thiếp phải xa chàng từ đây
Cao xanh thăm thẳm tầng mây
Hồng phong trời bắc đọa đày đất nam
Mênh mang thiên địa hoang tàn
Hai bên nội ngoại oán than tình người
*
Ngàn năm hương lửa biết bao đời
Chém giết giành nhau một cái ngôi
Xúi bầy chân đất mau cầm súng
Dục đám tay bùn lẹ pháo chơi
Bà con hai họ nghe bom nổ
Tết chửa ăn xong đã ngậm môi
Năm sau chẳng rõ ai làm giỗ
Con bắc thằng nam giỏi thuận thời
*
TÌNH ANH DUYÊN EM
*
Phương nam anh ngồi mát
Bát chưa được bằng vàng
Vẫn quen thói chơi sang
Vất ruộng vườn quá date
Sống trong vòng sinh sát
Mưu cầu chuyện cát tường
Thơ văn đẫm yêu đương
Dưới bầu trời tan tác
*
Bắc địa em xơ xác
Trường học dạy giết người
Khủng bố đủ kiểu chơi
Cho dù cùng câm điếc
Thi đua tranh sống chết
Hàng xóm lên mặt trăng
Vẫn cứ ngỡ chị hằng
Gốc đa đèo chú cuội
*

Hai mươi năm anh tấn theo đời
Cũng bấy nhiêu em thối sau đuôi
Lăm le sang đoạt đất ngồi
Phương nam cả đống đồ mồi nổi trôi
Hất anh ra khỏi giường chơi
Ba mớ bạc vụn đủ lời chiến tranh
Sát nhân anh chẳng mấy rành
Thôi thì để mặc em manh tâm giành
*
Thằng tây con MỸ phụ lòng em
Bơ sữa thặng dư nỡ để thèm
Của thừa cũng bận tâm đem đổ
Khoác áo xa hoa chỗ muốn kèm
Chư hầu nhiều đứa sang tham chiến
Đủ thứ đồ chơi vẫn chuyển thêm
Không cho em mở mày cô thắm
Diện sĩ đôi khi chẳng bẽ bàng
*
Trường học bên làng anh
Chẳng dạy kèm chinh chiến
Lũ học trò làm biếng
Không có miếng trong lòng
Đứa nào cũng cầu mong
Lánh xa nơi trận mạc
Tên nào chưa đổ đạt
Đành vào chỗ sung quân
*
Người mặc áo thông quần
Kẻ lập thân hải lính
Bọn nào không liêm chính
Dính biệt động nhảy dù
Lương lãnh khá nhiều xu
Mù u thay cuộc sống
Kinh thiên đành thôi mộng
Động địa phải lên đường
*

CHẲNG ĐẶNG ĐỪNG
*
Một bên quyết tử chiến
Bên ngộ biến tùng quyền
Rõ ràng chuyện ưu tiên
Anh lùi em cứ tiến
Trong tiếng bom trận địa
Cây mía còn oằn lưng
Vốn dĩ chẳng đặng đừng
Khỏi mừng em diện kiến
*
Hai mươi năm mới đến
Gieo rắc cả quãng đường
Có mấy giọt yêu thương
Hai bên bờ nam bắc
Anh buông tay mạ sắt
Em móng guốc bọc nhung
Ngủ không được chung mùng
Hai thân đầy vết cắt
*

Cọc trời nam lấp lỗ rò đất bắc
Mấy con săn sắt em cứ nhặt về dùng
Thân rô vốn đã lạnh lùng
Đồ tây của MỸ cũng chùng túi tham
Con xe cái đổng không màng
Mỗi năm một kiểu khỏi mang theo đài
Cá lon thịt hộp ngán nhai
Em thấy lạ miệng cứ đai bụng đầy
*
Thằng hai bí thẩn đến xem tranh
Nó bảo xuân xanh chẳng mấy lành
Hạ thủ bôi toàn màu huyết đỏ
Đông người bàn tán lệnh lưu manh
Côn đồ trơ tráo phù to mỏ
Kỹ nữ mắng thua phận rọt rành
Nhạc vàng chỉ được lâu la hát
Người dưng ca cẩm lá xa cành
*
Bầu trời bát ngát một màu xanh
Biết đến bao lâu gió trở lành
Rước đám chim non quay về tổ
Cho đàn con VIỆT giấc mơ thanh
Nhà nhiều chỗ dột sân chưa lát
Bát tràng phơi lúa khỏi phân ranh
Khề khà ba chén anh em họ
Cha ông sự cố chuyện tranh giành
*
CÁCH TÂN CUỘC CHIẾN
*
Một cái đầm lanh
Đắc địa trong lành
Cả đàn cá đỏ
Tranh nhau đồ bỏ
Vừa thối vừa tanh
Cũng mải mê giành
Của dư cho chó
Lươn to lịch nhỏ
Mở cuộc cách tân
*
Nội bộ thanh trừng
Cởi áo khoe lưng
Chủ tướng đầy bựa
Lâu la chạy chữa
Đổ lỗi cua xanh
Lột xác đành rành
Dành cho dịch ếch
Giang mai câu kết
Mất nết bồi banh
*
Oán hận sở khanh
Kỹ nữ phân trần
Lưu manh báo cáo
Tự do gian xảo
Hạnh phúc lừa đảo
Đại lão côn đồ
Nhân quyền tô hô
Búa liềm lê mác
CHÍ MINH ướp xác
*

Bây giờ mới thật sự đấu tranh
Đồ dư của bỏ há không giành
Bao năm chui lủi trong hầm hố
Chẳng lẽ ngồi chơi xem chúng ăn
Mẹ đĩ cũng cần khăn áo mới
Bầy con đòi hỏi kiểu duy tân
Ngựa xe khắc nhập quê quân thắng
Đồ lề khắc xuất giặc đen chân
*
Ngu gì tay chẳng tóm thâu
Cửa quyền súng đạn nắm đầu miền nam
Chụp lên cái mũ chưa hàng
Cha anh nợ máu tội đàn con ngoan
Lưu đày vào chỗ hoang tàn
Tịch biên tài sản khỏi mang theo mình
Đất kinh tế mới mông mênh
Quân công cán chính nhục hình lao trung
*
Trong rừng ru rú
Chú bác làm quan
Tập tính chơi sang
Vơ quàng vào họ
Một đời sâu bọ
Rị mọ hóa ngài
Mong đến hôm nay
Đổi đời thành bướm
*
Cắc ca cắc cuỗm
Cả đảng chung lòng
Không sót cọng lông
Bạc vàng đồng đỏ
Bầy đoàn to mỏ
Bé cổ cũng tham
Chức bự không kham
Ba sàm quan nhỏ
*
Ngu gì bỏ lỡ
Mồ mả miến nam
Chẳng cần phải làm
Cũng no tam đại
Thi đua lượm hái
Phân vãi ngoài đồng
Thời thế nhiễu nhương
Dại chi nhường nhịn
*

TIÊU ĐIỀU CHIÊU
*
Hết thời chính chị giả em
Tan hoang xác pháo lèm nhèm đỏ đen
Bên nhau tối lửa tắt đèn
Thi đua mò mẫm bon chen vụ mùa
Chẳng mê thắng sẽ làm vua
Thế lực thù địch còn đùa nhiều chiêu
Ỏng eo buôn bán tiêu điều
Tàu em qua bến quan liêu trở về
*
Nông dân hàng vạn thứ ê chề
Cúc cung chí chết chó cũng chê
Thuốc sâu đâu rẻ mà phun lắm
Bệnh hoạn kháng sinh khó lĩnh về
Dư đâu đành nỡ vun cây cỏ
Tiêu nào thái quá lưỡi không tê
Nhựa điều loang hỏng làn da đẹp
Chủ bảo gây mê phải trả về
*
Ngỡ rằng thế giới đại đồng
Chạy theo cách mạng để mong đổi đời
Thằng giàu dạ vẫn thảnh thơi
Đứa nghèo mữa mật tơi bời ruột gan
Chỗ râm ngồi mát bát vàng
Quẩn quanh quấn quýt quà quàng qua quan
Lũ tư bản đỏ đầu làng
Con sen cái mỏ bẽ bàng lỗ to
*
Mỗi ông ra một chiêu
Thương thay mấy mẫu điều
Không yên tâm ra trái
Quả xanh chưa kịp hái
Đành chặt bỏ nọc tiêu
Xứ xa đám VIỆT KIỀU
Cũng hết hơi cứu giúp
Điều chưa nhờ đại phúc
Đã nặng nợ buồn tiêu
*
Mất giá cá ba sa
Cúm cẳng cả đàn gà
Heo nằm trơ như rạ
Bò nghiêng bò ngửa ngã
Mắc dịch địch mắc toi
Chui lủi vào môi người
Vịt thả đồng lăn lóc
Tư gia đành đặt cọc
Ròng rọc độc ngân hàng
*

CHỌN MỘT ĐƯỜNG CHƠI
*
Chỗ nào cũng bận chuyện ăn chơi
Sức mấy nhân dân được đổi đời
Ba sào tiêu thấp không phân bón
Bốn rẫy cao điều nước hụt hơi
Trên ngồi ẩm thực quên trông xuống
Dưới hỏi tiền vay chẳng nhớ lời
Năm tháng ruộng cần phân giống nước
Tiêu điều khô héo lỗ teo môi
*
RANH NHÂN LOẠN
*
Đừng nghe DÓC BA CHỚP
Không đớp KÍT SINH DƠ
CUỐC SÉT rửa vẫn mờ
SỜ TÊ LIỀN , CẮT MÁC
NẢ PHÁ LUÂN lý khác
Tư bản luận GIÔNG SÔNG
ĂN XIN thuyết đại đồng
BU TIN trên có BỤT
*
MAO TRẠCH ĐÔNG dã man
TƯỞNG GIỚI THẠCH sang bàn
Môn điếm HÍT LE lưỡi
Nướng NGÔ trong lòng HỒ
DƯƠNG NGUYỄN hoan hỷ ngửi
Đồi thịt THIỆU KỲ mồ
BẢO ĐẠI lờ vong quốc
ĐÌNH DIỆM ai nam mô
*

ĐỘC DIỄN
*
Thương hai đứa con
Mẹ VIỆT mỏi mòn
Hai mươi năm khổ
NGÔ thừa đức độ
HỒ thiếu lương tâm
Big MINH âm thầm
Thâm trầm một mánh
Tránh cảnh chiến tranh
*
Quần thần mê ngủ
Chủ tớ như nhau
Mộng lập công đầu
Ngư ông chắc cú
Ngai vàng tử thủ
Chiến lợi phẩm thu
Trời đất chỉnh chu
Minh tinh chưa đủ
*
Dụ dỗ sát nhân
Chẳng thà giết lầm
Còn hơn tha sót
Thằng nào lo lót
Cho được toàn thân
Mấy đứa không cần
Đưa đi chôn sống
Vu khống phản động
*

CÀ RỐT CHỌC NHỘT GẬY GAI
*
Mặt dày phế đế vẫn ra oai
Không khứng đưa ông tọa thượng đài
Hăm he bầy trẻ gậy gai đánh
Đe nẹt bu già cà rốt cai
Trù bà chết dí thời đồ đá
Bầm dập tội tình đứa thảo mai
Lần mò chiếu bạc gài cao giá
Nếu vẫn chịu chơi phải chọn bài
*
MỐI TÌNH NAM BẮC
*
Nước nhà nhược tiểu khổ thay
Thằng đông giáo dạy con tây dục xài
Một bầy trí thức hữu tài
Lăm le ông chủ chú cai thu về
Bụt chùa nhắm mắt thảm thê
Bao dòng máu xám chán chê lòng bà
Ra đi tìm chỗ tình xa
Bỏ duyên đứng lại bôn ba với đời
*
Ngàn năm đấu đá chẳng ra chi
Siêng năng cần mẩn kém gan lì
Làm giàu không thưởng cho dân sướng
Ấm cật phì da chúng vẫn thi
An thân quên ngó con xanh tóc
No bụng dòm đâu lão héo bì
Dưới chân một giống dòng xơ xác
Máy cày không muốn chuộng trâu phi
*
Sóng nước trôi về đâu
Sông sâu bất đạt cầu
Đầu bắc dò trong đục
Đít nam lo nỗi sầu
Bờ duyên mười hai bến
Đò tình ghé nơi nao
Anh em cùng dòng máu
Vẫn e ấp tiếng chào
*
Chồng khắp bốn phương
Một thủa chung giường
Con rơi tám hướng
Lâm thời khiên cưỡng
Lắm quỷ nhiều ma
Lẫn lộn ông bà
TẦU TÂY NHẬT MỸ
Dám đâu chung thủy
*
TÂM THANH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét