Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

SIÊU ĐỘ HỌ HỒ


TÂM THANH THI TẬP
*
SIÊU ĐỘ HỌ HỒ
*
SINH CUNG sắp nhiễm độc trùng
Đại bảo quốc vật tao phùng âm môn
Chiêu TẦU chước MỸ dập dồn
Ung thư chính chị cầu hồn gian nhân ......
Vẹm nam bẹn nữ khóc than
Bác ơi chấm dứt tay làm hàm nhai
Hết thời khủng bố ra oai
Hết rồi giấc mộng tay sai cho người
*
Mô hình đạo đức giả kinh
CHÍ MINH ra lịnh phỉ binh búa liềm
Đập đầu câu cổ con đen
MẬU THÂN ÁI QUỐC mọi miền tang thương
Kinh hoàng đại lộ lót đường
Bom lầm pháo lẩn máu xương dân thường
TẤT THÀNH thảm cảnh đoạn trường
Sinh ly tử biệt bốn phương mịt mờ
*
DÂN TIÊN mời gọi tình vờ
Ruột liền ngàn dặm đợi chờ hồi hương
Đồng bào ruột thịt máu xương
Bạc vàng kiều hối tình thương quê nhà
Sá gì phăng của tây qua
Hoa kỳ bợ mớ đô la không hiềm
Hai ba quốc tịch chẳng kiêng
Miễn là ghi nhớ bụt thiêng chùa mình
*
Rủi non nước hết an bình
Người cùng tổ quốc đăng trình tiến quân
Tiền tài phẩm vật tối cần
Ưu tiên về trước dân lần xét sau
Hàng không sẳn mấy đường cầu
Con dòng cháu giống mau mau tới chầu
Sợ gì mở cuộc binh đao
Năm châu bốn biển còn chào VIỆT NAM
*
Bày binh bố trận ba đào
Đàn tràng cao cấp chóp mào xác khô
Kệ kinh siêu độ nam mô
Thăng thiên một gả tội đồ buôn dân
Vang danh bán nước dương trần
Vẽ đường hưu chạy vinh thân hại người
Dòng hồ giống cáo đười ươi
Ba đình quỳ chật như rươi đợi hàng
*
Đảng viên ba triệu khăn tang
Từ đây biển bạc rừng vàng khóc than
Vong linh siêu độ hồn oan
Thuyền nhân hàng vạn ngở ngàng tiển đưa
Hỏi rằng khô xác mục chưa
Hay còn một chút đồ thừa ác gian
Giải tàn phóng rác họ hàng
Bẹn vẹm tự thẹn hốc hang dậy mùi
*
TỘI TÔI TỒI
*
Tôi thủy thủ nhì chế độ cũ
Tại ngũ chưa đủ tám năm
Vào những đêm trăng rằm
Vẫn lâm râm xin xăm đình chiến .......
*
Thời gian làm lính biển
Như cây kiểng xứ nam bộ tự do
Chưa thật dư ấm no
Nhưng chẳng bao giờ lo bụng đói
*
Được quyền ăn ưu tiên nói
Tôi tội cái tối tồi
Năm bảy lăm lỡ nghe lời buông súng
Dưới bóng cờ quân chủng
Như thủng đáy chiến thuyền
*
Phó thường dân không chuyên
Thua anh ghiền vật vã
Trôi theo làn sóng cả
Hoang dã lũ cáo hồ
*
ĐẠI HỒ CẦM nam mô
Tôi vô trại cải tạo
HỎA LÒ đành bỏ đạo
Học chữ khỏi làm người
Sống với lũ đười ươi
Mười năm quay liềm búa
*
Chúng bảo ăn cơm chúa
Tôi phải múa đều tay
Nhưng nửa đời cơm chay
Của chùa không cúng quỷ
*
Họ dạy thời đảng trị
Phải nhất trí tòng tâm
Dù chú phỉnh sai lầm
Bác láo câm như hến
*
Đợi thuyền nhân về bến
Mở lại cuộc chiến tranh
Xem ai đã cầm nhầm
Xuân bảy lăm đẫm máu
*
Nỗi buồn riêng đau đáu
Tiếu ngạo với sơn hà
Tôi quyết chẳng buông tha
Lũ buôn dân bán nước
*
Không mưu ma quỷ chước
Tôi bước vào trò chơi
Thất tình vai lả lơi
Lục dục lời hoa mỹ
*
TỨC CHƯA BUỒN HẾT SỨC
*
Nhẽ ra
Nghe họ nói
Tiên sinh HỒ có o to bồ nhỏ
Kệ mồ lão ta !
Mấy cái lá đa ma trêu quỷ ghẹo
Nhưng sách giáo khoa bóp méo ......
Làm sứt sẹo tâm hồn con cháu tôi
Chúng phải học thuộc lời
Huyền thoại về một người chưa từng có
*
Đuôi chồn lo ló
Đầu chó lộ rõ
Dân tiên hồ cáo bố láo xạo trần gian
Lục dục thất tình linh tinh bát nháo
Tráo đạo đức kinh minh tự tôn mình
Bây giờ sự thật chình ình
Hỏi rằng thế sự bốc sình hay chưa
*
Việt gian vẹm dối cho vừa
Để thế hệ trẻ còn thừa chỗ chơi
Thối ôi ! thối cả cuộc đời
Còn ai đần độn đứng ngồi nam mô
Mưu toan chiếm đoạt cơ đồ
Máu xương dân VIỆT táng mồ vô danh
Hồng kỳ nhuộm đẫm mùi tanh
Nồi da xáo thịt chiến tranh năm nào
*
THƠ ĐIÊN TẶNG NGƯỜI
*
Em từ lục bát bước ra
Tôi do lạc vận ngụ ngôn đi vào
Thất tình hữu dục lao xao
Xem thơ em nhớ bóng đào ngày xưa
Bờ sông soi dáng râm dừa
Đôi nhân tình trẻ mây mưa trốn tìm
Trăng hoa rạo rực con tim
Chiều im ắng gió ngập chìm cõi mơ
*
Nhiều năm ký ức chưa mờ
Em buông suối tóc tôi ngơ ngẩn nhìn
Hoa mua một cánh làm tin
Dù trăm năm nửa hết tình còn duyên
Sang ngang bỏ lại ưu phiền
Tang thương tôi viết thơ điên tặng người
Vài hàng sáu tám lả lơi
Khen chê cũng mặc chuyện đời tâm thanh
*
XÚ NHÂN TỰ CỔ NHƯ BẠI SĨ
*
Mình quen nhau lúc em mười ba tuổi
Thời bay nhảy anh trốn mặt dân chơi ......
Tứ đổ tường không dễ thấm vào đời
Xếp nghiên bút không mời vào cuộc chiến
*
Lần đầu tiên nguyện đăng vô lính biển
Quyết hiến thân cho tổ quốc thân yêu
Khói lửa không dính dáng đến hạm kiều
Anh đào nhiệm xung phong vào biệt động
*
Đường hành quân bôn ba không thỏa mản
Chán kẻ thù vào thủ thế quân lao
Chí làm trai thôi mộng tưởng bóng đào
Phải trở lại cầu tàu canh xuất nhập
*
Môi cánh mỏng chắc em hay cập nhật
Tật ăn quà vặt vảnh suốt cả ngày
Lưởng quyền cao trên đôi má hây hây
Bổn tính vốn nhu mì như Đắc Kỷ
*
Em chẳng phải trang thiên kiều bá mỵ
Dung nhan thua ngay cả gót Tây Thi
Dương Ngọc Hoàn đuôi mắt cũng khó bì
Hàng mi rậm sao sánh như liễu rũ
*
Nhưng vẻ đẹp Điêu Thuyền luôn ấp ủ
Giam hồn anh vào địa ngục tình si
Cõi trần ai mỗi một ánh sao đi
Anh dõi bước như hình đeo theo bóng
*
Vương Chiêu Quân em trần thân con nhộng
Vẫn mộng mơ dáng đáng mặt tình nhân
Dựa dẫm đời khép nép mảnh quần hồng
Em đành đoạn lựa mai vàng sao bạc
*
Nhảy bước ba qua thủy quân lục chiến
Đường công danh quyết phân định thắng thua
Rủi cho anh tại ngũ chẳng được mùa
Ngày mãn khóa lệnh đưa vô xó bếp
*
Hỏa đầu quân cơm ba tầng nhảo khét
Ai giết giặc anh siết chặt nồi soong
Mấy thầy cai sai phải chạy lon ton
Một lần nửa anh tái hồi nhập ấp
*
Bảy năm trời vẫn đứng hoài một cấp
Khám Chí Hòa chờ sắp xếp lao công
Giặc đỏ vây kín bốn hướng ruộng đồng
Binh nhì được phục hồi qua lính bộ
*
Sư đoàn chín thôi còn than gian khổ
Đồng tháp mười đầy hầm hố chôn thân
Chuyện tử sinh xem ra chẳng ai cần
Người bắn chậm coi như là khó sống
*
Khói lửa reo giữa đất trời lồng lộng
Đạn bom bay hay tiếng gọi chiêu hồn
Nơi chiến trường biết ai dại ai khôn
Đành buông súng quy hàng theo nghiêm lịnh
*
Dân cả nước mang đồ lề lĩnh kĩnh
Chuẩn bị đi di tản khắp mọi nơi
Anh bùi ngùi đứng lại ngắm cuộc chơi
Khi họ kéo lá cờ còn rỏ máu
*
Mối tình riêng ôm nỗi buồn đau đáu
Trách tại ta không nhiệt huyết căm thù
Ôm mối hờn xem bách tính phiêu du
Để bọn phỉ dối lừa chiêu cướp nước
*
Không ngoái đầu em ra đi một bước
Mộng ước mong đến đất hứa kỳ hoa
Bỏ sau lưng những tàn tích phong ba
Đống rác rưởi lẫn lộn anh trong đó
*
Ba bảy năm dưới bàn chân quỷ đỏ
Anh âm thầm chịu tím ruột bầm gan
Bên trời tây em tan mảnh tình vàng
Hồi cố xứ vênh vang người yêu nước
*
Ngày xưa ấy nếu mình đi đúng bước
Chưa chắc gì lũ cướp sẽ cầm cơ
Ngày gặp nhau hổ thẹn nhớ quân cờ
Xe thắng pháo mưu mô đồ vô sĩ
*
Ba bảy năm tiếp liên tình vị kỷ
Em lại về thăm hỏi đến người xưa
Mấy mươi xuân được hạnh phúc hay chưa
Có độc lập có tự do dân chủ ?
*
Nếu ngày ấy không nghe lời phỉnh dụ
Không hận mình chịu tội với non sông
Không hổ danh con cháu giống lạc hồng
Không buông súng đành bỏ rơi tổ quốc
*
Nếu ngày ấy xa xú nhân vì nước
Theo ông cha tiếp bước giữ quê hương
Không chạy vào chỗ lạc lối lầm đường
Bại binh phải bốn thập niên hối tiếc
*
XE ÔM
*
Ôm người em đừng ôm chiêm bao
Kẻo cơn sóng lớn nổi trong lòng
Có con đò nhỏ chờ trăng gió
Vẫn thường mơ hái một vì sao
*
Ôm tôi có nhớ mối tình đầu
Dù không keo kết được dài lâu
Đừng để trăm năm hoài tiếc nuối
Ôm tôi đôi mắt chớ thay màu
*
Ôm tôi em có thấy niềm đau
Nỗi nhớ ba mươi bốn tuế sầu
Những tháng tư đen hoài vọng nguyệt
Ôm tôi chớ nhớ lại hôm nào
*
Ôm người ôm lại nghĩa đồng bào
Nồi da xáo thịt chuyện năm nao
Thuyền nhân xuất khẩu đi muôn hướng
Sông sầu biển hận dậy thương đau
*
Ôm người đừng đợi tiếng lao xao
Dù bọn nội nô vẫn ồn ào
Huênh hoang ngụy chủ giành bán nước
Đưa rước sang sông cả lũ tầu
*
Em có nghe chăng tiếng thì thào
Con tim nó bảo hãy yêu nhau
Dù chỉ một lần ta quen biết
Đừng mau tiễn biệt thuở ban đầu
*
Em có nghe chăng lòng xôn xao
Hai thân chung đụng dù khác giới
Giống nhau chỉ mỗi tấm da màu
Ôm tôi cố nhớ mãi mai sau
*
Ôm người ao ước được dài lâu
Biển cạn non tan cũng chẳng sao
Hai mươi năm lỡ làng duyên phận
Ôm tôi như ôm lại chiêm bao
*
Ôm tôi môi hôn có ngọt ngào
Hồn còn cay đắng bởi vì sao
Có trào máu đổ ngày thương hận
Phất phơ giữa chợ chiếc yếm đào
*
XƯỚNG TỰ KỶ HỌA TÙY THI SĨ
*
Gởi Nhà Văn : Thanh Thương Hòang
*
Bát niên miên đoản chú HOÀNG ơi !
THANH CHIỂU NGUYỄN du chẳng một lời
Bán thân cháu liệt hay chăng tá ?
Giọt buồn thương nhớ mãi khôn nguôi
Trăng hoa bến lạ hà xứ khứ ?
Thùy tri nghĩa tử mạng gần toi
Bút bại loi ngoi ngòi dân chủ
Tự do hạnh phúc xót xa đời
*
Mười năm cải tạo hởi người ơi !
Tam thập kỷ niên chẳng hở lời
Phục thù rửa hận bao nhiêu tá
Trăm năm ray rứt mấy khi nguôi
Thuyền nhân phục quốc hà xứ khứ
Muôn dân sinh mạng kể như toi
Đường dài đợi mãi chân minh chủ
Vong thân vị quốc há than đời
*
Bán thân bất toại bọn trời ơi !
Bịt môi che mắt thuyết không lời
Ngư ông đắc lợi hơn một tá
Miền nam hám thực mấy mồm nguôi
Đợi thuyền nhân sẽ hồi tống khứ
Quỷ đỏ gian ngoa chửa chịu toi
Giương ngọn cờ vàng đòi chân chủ
Tự do hạnh phúc trải muôn đời
*
Tây nguyên bô xít núi rừng ơi !
Ma thiêng suối độc hận không lời
Buôn dân bán nước lờ tướng tá
Thấy chăng chú phỉnh phụ chưa nguôi
Chân thấp chân cao hồi hay khứ
Dường như quân lệnh cũng đành toi
Khói súng lung linh màn ngụy chủ
Lửa bom bất khả tỏa muôn đời
*
Mười năm tình cũ cố nhân ơi !
Nghĩa nặng ân sâu mãi nghẹn lời
Quê hương nước mắt quên chăng tá
Vong quốc tan nhà nhớ chẳng nguôi
Tuổi hạc mòn chân hà xứ khứ
Tha phương cầu thực há chờ toi
Sơn hà gấm vóc ai làm chủ
Nhân sinh một kiếp một mai đời
*
[Mong ] Đồng Khí Thi [ Ông ] Bác
*
Ông trên sông chảy cuộc đời
Tôi xuôi con suối cất lời đấu tranh
Một tóc bạc một đầu xanh
Người trên kẻ dưới không an phận người
Giận cho thời thế thế thời
Bề trên thay vận mệnh trời xuất ngôn
Hô hào dân chủ độc tôn
Tôi nghe tiếng gọi bồn chồn trong tim
*
Đêm khuya canh vắng im lìm
Đèn leo lét bóng cũng tìm vần thơ
Chung tình non nước ước mơ
Tự do ngôn luận vương tơ trong lòng
Tôi dù bút đã cùn lông
Quyết theo ông bác viết cùng ước mong
Rạng danh dòng giống lạc hồng
Trẻ già cùng ở hang rồng mà ra
*
Gái trai cũng phải bôn ba
Vào văn thi chiến xông pha sa trường
Chín mươi ông bác vẫn cương
Tôi hơn năm sáu dễ thường nhát gan
Dù không ý bạc lời vàng
Gửi hương cho gió bạt ngàn năm châu
Biết đâu nơi cuối địa cầu
Có người tri kỷ ôm bầu tương tư
*
ĐẢ THẢO KHẤU DIỆT ĐỘC XÀ
*
Đánh rắn phải đập dập đầu
Muốn diệt cộng TẦU phải đả cho đau
Việt gian vẹm dại bám râu
Không còn đầu đội bọ sâu tự rầu ......
Bầy đoàn thổ phỉ óc trâu
Đại dương biển lớn địa cầu khó mang
Chung tay thượng quốc kỳ vàng
Xua tan chướng khí sơn lam ruộng đồng
*
Môi em chưa lạc màu hồng
Trên giường cờ đỏ dễ còn phân đôi
Nước non chờ đợi một thời
Kinh qua tuế nguyệt lỗ lời ra sao
Tinh binh một lũ thì thào
Truy thằng giống vẹm hao hao tội đồ
Mây trôi sóng nổi mặt hồ
Chim sa cá lặn con đò đưa duyên
*
Em đừng nặng mặt ưu phiền
Anh quyết diệt rắn không thiêng không thề
Đả xà tảo thảo đi về
Long cung có thấy đam mê nhiệt tình
Gối chăn chưa được rập rình
Gió trăng cũng thấy lòng mình xôn xao
Phất phơ một giải yếm đào
Lâu ngày chầy tháng chóp mào héo tươi
*
Không mong nhìn tận mặt người
Năm nao cưởng bức chia đôi chúng mình
Bầu trời mặt đất mông mênh
Nhà ta rồi sẽ linh đình hơn xưa
Niềm vui biết mấy cho vừa
Con đàn cháu đống nắng mưa rộn ràng
Tung bay một lá cờ vàng
Đông tây nam bắc hiên ngang khí hùng
*
ĐÒ NGANG
*
Đò ngang đò dọc
Mắc cọc giữa dòng hết mong ngang dọc
Non nước nước non
Tấm lòng không son mỏi mòn non nước
Mưu ma quỷ chước
Bậu rước đi đêm qua thềm trăng gió
Xanh xanh đỏ đỏ
Bỏ bó đô la tha hồ há mỏ
*
Diệt tận gốc cỏ
Chò hỏ con dân đầu đần chân đất
Biển rừng dần mất
Dâng tất cho tầu chuỗi sầu u uất
Thiên thu di hận
Chồng chất căm thù chu du bốn hướng
Trên ngai quý ngài tận hưởng
Thưởng bọn đầu sai ăn hoài không hết
*
Ai chết mặc ai
Đại biểu ra oai dài dài cải cách
Mách chưa đủ chứng
Lừng lửng bạc bài minh khai bất bái
Đứa khôn đứa dại ái gái
Sống mái chia phe đòn đè dân chủ
Tự do chụp mũ
Thủ hũ hỏa lò bịt kho ngôn luận
*
Tiền hậu hợp nhất
Đổ thừa biến chất cất đại hồ cầm
Ma quỷ hổn dâm âm thầm
Nỗi buồn còn đó trăm năm trồng người
Một lũ đười ươi
Nhăn nanh nham nhở tiếng cười sát nhân
Tha không sót giết không lầm
Thằng câm ngậm miệng con mù sờ mu
Lù khù cướp sạch chổng khu
U minh thượng u minh hạ ù ù gió ru
Cúc cu
*
ĐÌNH BA SÔNG HỒNG
*
Vào dinh xem xác không sình
Bốn mươi năm đã thối ình hay chưa
Cũng may ruồi muỗi mất mùa
Foọc môn tắm táp thi đua định kỳ
Đô la trăm họ cùng chi
Thuê anh bảo mẫu gan lì bạch NGA
Phấn son đắp mặt ông già
Ruột gan ai biết tiêu ma lúc nào
*
Bàn dân thiên hạ xôn xao
Một ngày giữ mộ tiêu hao bốn mùa
Dân đen ngậm đắng nuốt chua
Cả làng không thấu tiền dùa dâng quan
Tô son điểm phấn long sàng
Nằm trong lồng kính rõ ràng cương thi
Mặt đâu mặt lạnh như chì
Râu đâu râu cũng như vi cá mè
*
Hưng thời lên ngựa xuống xe
Hai hàng bộ hạ lọng che ô trùm
Theo ma đành phải lưng khum
Khéo không chống đỡ ai đùm vô đây
Dù là trơ trẻn mặt dày
Còn hơn những đứa không may ngoài ràng
Lỡ làng đảng phải chơi sang
Của chùa công vãi bạc vàng sá chi
*
SÀI GÒN ,HUẾ mặc ai bi
Sông hồng HÀ NỘI bắc kì thẳng tay
NAM , TRUNG vượt cạn về đây
Nhìn cho tỏ mặt tận mày chí minh
Lập lăng ngay giữa BA ĐÌNH
Đố thằng nào dám lập trình trái tim
Xác khô dù vẫn im lìm
Cũng đừng tưởng bở không rình chơi dơ
*
Ngày xưa tắm máu dưới cờ
MẬU THÂN diệt chủng nấm mồ tập trung
Hởi bao chiến sĩ anh hùng
Vong thân vị quốc nảo nùng ghi ơn
Tự do dân chủ căm hờn
Nhân quyền chỉ có bàn trơn miệng người
Năm châu bốn biển mời lơi
Về đây chiêm ngưởng cuộc đời ác ma
*
Tía lia bố láo cha già
Bốn thằng quý tử hết ba tiêu rồi
Chỉ còn một đứa mồ côi
Họ cha từ chối phụ đời mẹ mong
Một thời cũng có tấm chồng
Hay đâu đành chịu chổng mông dưới mồ
Nét buồn héo hắt thây khô
Hổ ngươi dưới hố họ HỒ ai hô ?
*
Bất khai biết rõ mặt mày
Cha căng chú kiết môi dày răng đen
Năm nao thao thức dưới đèn
Hơn năm mươi tự mượn tên một người
Không mong như lũ đười ươi
Xương tàn rũ mục vẫn cười nhe răng
Đệ huynh phụ mẫu có chăng
Đơn lăng độc xác không mang theo cùng
*
BA ĐÌNH hang ổ nằm chung
Bao quanh sào huyệt côn trùng ăn theo
Mặc cho thiên hạ đói nghèo
Lăng cha con giữ tổ đèo bên trên
MÁC LÊ danh tiếng vang rền
Sáu thập kỷ trước long đền lỏng răng
Đại đồng thế giới còn chăng
Hay là vài mảnh sao băng đợi tàn
*
ƠN ÔNG OAN
*
Tướng ông nổi giận bỗng nên duyên
Bỏ đi trăn trở lắm ưu phiền
Khứng đâu nằm đợi tai biến não
Cung khai thế sự nỗi niềm riêng
Tâm cũng chí minh đành báo cáo
Lần khân dẹp vẹm há vì tiền
Biển trời đồng chí thi đua bán
Mỏ to hầm nhỏ đất tây nguyên
*
Kẻ dạ quỷ đứa bẹn ma
Cùng thờ giặc đỏ làm cha
Bọn quốc hội bầy loạn đảng
Khinh thường mạng đồng bào
Tổ quốc thương tổn tốn hao
Lũ côn đồ tụi cướp cạn
Đám cô hồn đồ thảo khấu
Sát thủ tiêu diệt anh hào
*
Nay ôn one ra nghị quyết
Triệt không tha những tên nô gia bán nước
Bỏ lá phướn nhem nhuốc
Thấm đẫm máu đồng bào
Hạ lá cờ độc sao
Chào hoàng kỳ ba sọc
Rước anh em dân tộc
Hải ngoại xa xôi về phục quốc
*
Hơn ba mươi năm chưa quên mau nội chiến
Trường chinh nam tiến
Duẩn chuẩn ăn chia
Chìa mũi CÀ MAU châu đầu vịnh bắc
Rước giặc nhập nha
Mồ tổ cũng dâng TRUNG HOA hà cớ gì nhận tội
TRƯỜNG SA không dám lội
Bội ước với non sông
Bất cần giống tiên rồng
Dòng lòn trôn mẫu quốc

Ngư dân miền trung
Lạnh lùng đắp chiếu
Thuyền thúng không thiếu
Phơi bụng nhân tai
Họa các chú gài
ĐIẾU NGƯ hạm chiến
Bành trướng vang tiếng
Tôm cá mỉa mai
Biển đông cuốn chài
Đăng cai treo vó
*
Ghi lòng tạc dạ ơn ôn one
Đứng mũi chịu sào trước núi non
Giã từ tranh thế cùng thiên hạ
Diệt cộng tranh công thuyết đại đồng
*
Có đúng là ôn number one
Trải thân trong sạch dưới trời xanh
Nhiều năm lầm lẩn quanh chân đảng
Bất nhân vô thánh phá thôn làng
*
Đơn cữ bầu ôn one số dzách
Anh hùng xuất thế cứu giang san
Khỏi tay cống sản dòng mãi quốc
Ông đáng cho đời trọng trưởng quan
*
Ôn one xin lỗi mọi người
Chân thành tạ tội giống nòi rồng tiên
Biết bao chồng vợ vượt biên
Hàng vạn mạng ngã oan khiên dưới mồ
Vì ai nên nỗi cơ đồ
Thấm tràn máu lệ xương khô đồng bào
Trên trời có triệu vì sao
Một ngôi không sáng bôn đào thoát ly
Sa chân vào tấm huyết kỳ
Gây tang thương cả nhị tỳ VIỆT NAM
*
Tâm thanh bán dạ giữa chiêm bao
Mấy ai cáng đáng chuyện tầm phào
Nhân sinh bổn tính thường vị kỷ
Đừng mong xuất thế bậc anh hào
*
Dưới đèn thao thức viết tào lao
Mua lòng thiên hạ khỏi xì xào
Làm gì có mệnh ôn one ấy
Nước non đành đợi cảnh binh đao
*
Lầm lẩn ơn ôn cũng chẳng oan
Rát tai vì bởi họa loa làng
Ngu dân chính sách chiêu tẩy não
Năm châu bốn biển vốn hoang mang
*
KHÔNG CHỈ LÀ MƠ
*
Đêm qua mơ được tự do
Nhân dân xuống phố quét tro rợ hồ
Chụp đầu thủ tượng phẩn bô
Xé tan cờ đỏ đại đồng hành dân
Đường xưa lối cũ trả dần
Những tên diệt chủng sát nhân đạo tà
Tử thi sư tổ bạch nga
Bám chi gấu váy đầu ma giặc tầu
*
Một bầy chính trị óc trâu
Chung nồi cám lợn bức bầu dân đen
Phương nam dù chẳng thêm đèn
Cũng dư biết lũ độc quyền lem nhem
Rừng vàng biển bạc đảng kèm
Con sông cái suối đàn em vơ quàng
Cướp chưa sạch chẳng vinh quang
Thầy mo một lũ mơ màng thăng hoa
Mấy tên bộ hạ quá đà
Tây nguyên bô xít không tha mán mường
Tháng tư đá cá tình thương
Mừng ông thủ tướng gặm xương chân gà
*
MẬU THÂN LẦN KHÂN CHƯA NHẬN TỘI
*
Ai chẳng biết vang danh Hồ diệt chủng
Năm MẬU THÂN khủng bố nổ toàn cầu
Gây kinh hoàng huynh đệ khắp năm châu
Lũ ma xó dò từ tên lính nhỏ
*
Cha hay thầy cũng đành tâm bắn bỏ
Chú với anh chỉ điễm mổ tự do
Thím lẩn cô vùi xác chỗ khó mò
Tay liềm búa tha hồ chân vùi dập
*
Mồ tập thể nông sâu đồng san lấp
ĐẬP ĐÁ MÀI hay treo DỐC NAM GIAO
Cả miền trung lồng lộng tiếng thét gào
Bọn quỷ đỏ rước voi dày mả tổ
*
Những thi thể nằm ngửa nghiêng dưới hố
Có những em tuổi còn vị thành niên
Tội cha anh không chịu nhập bưng biền
Đành thế mạng vào chỉ tiêu giết sạch
*
Làn gió đỏ nhiều năm chiêu một sách
Cách mạng gì hại bách tính tan hoang
Đổi đởi chi tàn phá hết thôn làng
Thà sát lạm hơn tha lầm tư sản
*
Quy thành giặc những chàng không cộng đảng
Kết thâm giao bọn công lý ngoài vòng
Lũ buôn hương bán phấn cũng tâng công
Miễn đè được anh tự do dân chủ
*
Súng đạn TẦU nợ thuê bê lủ khủ
Mả tổ tiên cũng quyên góp bom NGA
Trên trang thờ mặt mũi của người ta
Sông suối mẹ huênh hoang tên lê mác
*
Bốn thập kỷ vẫn hoan hô điệu nhạc
Khúc mừng xuân ma chủ triệt quân hành
Diệt sành sanh sát thủ hạ tay nhanh
Bất luận kể ngày dù tư hay tết
*
Mấy mươi năm lu loa không biết mệt
Tổng tấn công diệt phản động đồng bào
Hồn ma vương chẳng gợn chút lao xao
Không hối tiếc hà cớ gì nhận tội
*
Thằng cu con ngu gì đi nhận lỗi
Vội sai lầm đánh mất cả vạn dân
Mất oai cha chưa lấy vợ một lần
Lấp liếm cả một bầy không tên tuổi
*
Có nên chăng lần khân chưa xin lỗi
Tết năm nao lỡ tàn sát đồng bào
Bã vinh quang để tổ quốc tốn hao
Bao nhân kiệt anh hào cho xứ sở
*
Có nên chăng vì một lần lầm lỡ
Đành gây nên đổ vỡ sáu mươi năm
Biết bao nhiêu sinh mạng của dân lành
Ngã xuống tẩm lá cờ thêm đẫm máu
*
Có nên chăng vì tương lai con cháu
Một lần thôi nhận tội với quốc gia
Lỡ buôn dân bán nước phá cửa nhà
Tranh quyền lợi đành hy sinh chính nghĩa
*
Có nên thoát miệng đời luôn mai mỉa
Cùng anh em hải ngoại vượt đường xa
Về dâng hương cúng tổ khấn ông bà
Dại một thuở lấy nồi da xáo thịt
*
Khắp năm châu biết bao người thân thiết
Biền biệt đi vẫn háo hức quay về
Quê hương còn những cám cảnh thảm thê
Thề xây dựng cho non sông cẩm tú
*
Cha ông ngu thôi cháu con thêm lú
Rủ nhau cùng tái hội mái nhà xưa
Lý tưởng riêng dù trái nắng nghịch mưa
Cũng chưa muộn khi cùng chung dòng giống
*
NHƯ KIỀNG BA CHÂN
*
Dù ai chụp mũ tròng đầu
Lòng ta vẫn quyết đào ao lấp Hồ
Buôn thần bán thánh đổ bô
Dẹp tan phí tổn giường mồ thối tha
Bầy đoàn báo lác quỷ ma
Thập kỷ chú phỉnh ba hoa lòe người
Mị dân bán nước khơi khơi
Đè đầu cưỡi cổ hại đời dân đen
*
NHỮNG THÁNG TƯ ĐEN
*
Khi gió mát lúc trăng thanh
Long lanh dòng tâm sự
Nhớ thương nhau yêu đất mẹ
Tự do nào xem nhẹ
*
Ba mươi bốn tháng tư đen
Vẫn chưa quen quy lụy
Khóc thuyền nhân trầm đáy biển
Vượt sóng cả cuồng phong
*
Bọn hải tặc lũ giặc rừng
Đố thấy nơi dựng tượng
Thượng hoàng kỳ hạ phướn đỏ
Còn mấy ai nhăn nhó
*
Thụ hạnh phúc hưởng ấm no
Nhiều kẻ vẫn bo bo
Quên quê cha nơi quốc ngoại
Lo thủ kho bài xích
*
Hịch cứu nước rước cờ vàng
Vẫn bàng quan thế sự
Kiếp tha hương phường thế tục
Có thấy nhục đồng bào
*
Hồn lao xao trào thi hứng
Đứng lên vì tổ quốc
Vị nhân sinh nhờ nghệ thuật
Đốt đuốc giữa ban ngày
*
Thay ông cha tìm phương sống
Giống lạc hồng muôn thuở
Bách thi hữu một bạn đọc
Tựa ngọc trầm đáy biển
*
Nơi ngọa hổ chỗ tiềm long
Phượng hoàng không triển dực
Ba tư đen bảy lăm đỏ
Nhổ cỏ dò tận gốc
*
Chiêu hàng độc trọc tây nguyên
Nô cộng vững lời nguyền
Một lũ điên hiền tựa quỷ
Bám ghế dai như đỉa
*
Nhân đức mỏng dũng khí hèn
Quen lừa thầy phản bạn
Bạn kế đô bồ thái bạch
Sư đổ cũng chưa chừa
*
Trần chân khỉ kị MẬU THÂN
Lần khân chưa nhận tội
Tai kỷ sữu hựu diều hâu
Già râu cầu bô xít
*
Đít anh TẦU đầu khách trú
Chú phỉnh bám cật trâu
Anh giỏi lừa em hay lựa
Đè dân đen cứa cổ
*
YÊU CUỒNG THƯƠNG DẠI
*
Yêu em từ thuở mười ba
Yêu đôi mắt ánh thu ba gợn buồn
Yêu dòng suối tóc nhẹ buông
Yêu như thi sĩ yêu cuồng nàng thơ
Ngẩn ngơ thần tượng tôn thờ
Yêu như trong cõi hoang sơ đất trời
Chữ yêu không thốt nên lời
Hai mươi năm đã rụng rơi mất rồi
*
Bây giờ chỉ biết thương thôi
Hởi ơi người ấy tìm chồng bốn phương
Thương hai gò má mỏi mòn
Thương đôi môi nhạt màu son đợi chờ
Thương nhiều đêm ngủ bơ vơ
Thương em nhớ những câu thơ muộn màng
Tặng em như giải khăn tang
Anh mang một nửa trăng vàng phiêu du
*
Lạc đường trong đám mây mù
Anh đi mà tưởng thiên thu bạt ngàn
Khi hạ đến lúc xuân sang
Thương hoa nở sớm tối tàn phù dung
Thương cho một khối tình chung
Lỡ tay đánh mất lạnh lùng thuở xưa
Thương cho ngày nắng đêm mưa
Có còn ai nửa đón đưa em về
*
Đường quê lắm dặm nhiêu khê
Một thời anh đã ước thề yêu đương
Thương em thương cả con đường
Nắng mưa vùi lấp bờ mương hẹn hò
Thời gian hằn nét âu lo
Thương ba vòng số thước đo phận người
Thương em đứng giữa cõi đời
Mà xem như vẫn đơn côi sáng chiều
*
ĐƯA TỘI RA TÒA
*
Người chiến sĩ đòi tự do hạnh phúc
Hỏi ấm no lo đưa giặc ra tòa
Bọn ác gian còn đang mở mồm loa
Lòe thế giới đè nhân quyền dân chủ
*
Tội diệt chủng MẬU THÂN bè một lũ
Củ trong lu giấu giếm cả năm châu
Thách anh em rải rác lạc toàn cầu
Đưa án lịnh nắm đầu hầu quốc tế
*
Vành móng ngựa tội to sao không thể
Bao chứng nhân lịch sử vẫn còn đây
Dù dưới chân bọn giặc đỏ đọa đày
Vẫn chờ đợi minh quân về cứu thế
*
Lắm nhân tài chưa xuất ra mưu kế
Để làm chi khi bách tính lầm than
Hịch cứu dân như cứu chính bạn vàng
Đang gánh chịu bao lầm than cơ cực
*
TÂM THANH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét