Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2011

NẮNG GỘI ĐẦU O part 7


TÂM THANH THI TẬP
*
TRƯỜNG CA : NẮNG GỘI ĐẦU O
Part 7
*
TÙY HỨNG LÝ QUA CẦU
*
Tuần lao động ngỡ ấm êm một tối
Đảng lôi lên bắt ngồi dựa cột nghe
Thói huyênh hoang tiên kể phủ đòn đè
Hậu phát biểu êm re bè đối đáp
Chẳng thà về mất tiền cho quan bác
Hơn qua tai lồng lộng những chiến công
Chân lướt trên rừng núi dưới ruộng đồng
Cứ như chỗ không người trông nương rẫy
*
Bao thân người theo nhau rơi vào bẫy
Chuyện xuất ra từ dã thú hoang rừng
Xác nhân loài phơi trên những ngọn chông
Ngâm qua đủ thứ cỏ cây cực độc
Lũ con nít mồm to tròn há hốc
Tựa xem phim bốc lửa ngực siêu sao
Những tử thi cùng dòng giống đồng bào
Trẻ không biết loài nào là máu lạnh
*
Hồn bé thơ như sợi tơ manh mảnh
Nhuộm đỏ màu máu bạo lực chiến tranh
Những chồi non chưa nên dáng tượng cành
Đảng uốn nắn cong queo hình thế sự
Dạy giết người tội gì đâu chịu cữ
Sử cha ông bất hủ gấp trăm lần
Đảng vinh quang nhất trí phải liều thân
Hy sinh một đánh tan mười thằng giặc
*
KHỎI KÊU RÊU
*
Không lôi thôi chẳng tội gì cũng bắt
Mặc dù dân lẩm nhẩm nhái thơ vàng
Gia đình buồn bỗng chốc phải ly tan
Vì nhân thế được la làng nhạc đỏ
Thời bây giờ bất cần mơ trăng gió
Hiếp dâm làn tân nhạc điệu dân ca
Một vài bài nơi xứ lạ người ta
Vị nghệ thuật tha hồ cho hát hỏng
*
Anh què mượn lưng anh mù nhờ cõng
Cùng công kênh bước vào địa ngục môn
Thương phế binh qua ngưởng cửa sinh tồn
Đòi được hưởng nhân quyền đang dang dở
Nơi an tọa hỏa lò tù vẫn mở
Dành cho ai rửng mỡ thói kêu rêu
Nhiều bao nhiêu lao trung đủ sức chìu
Khỏi đưa đẩy biểu tình chi thêm mệt
*
Đòi cho hả ngu gì vào chỗ chết
Làm cái bang lê lết khắp bốn phương
Hơn bó tay trong ngõ cụt cùng đường
Ngày hai bữa cơm côn trùng cải đạo
Tai từng nghe thằng mõ làng ba xạo
Không ai bằng hứa cuội giống vẹm ông
Nhớ lúc xưa đòi phân ruộng đồng
Lời tuyên bố đổi đời no tất cả
*
Lo độc đảng lòng chúng tôi mo đã
Hồ hởi gì khi trận chiến vừa xong
Thử vần công phấn khởi với ruộng đồng
Không theo ngụy cũng đành cho MỸ bắt
Chạy có thoát nắm tay nào mãi chặt
Khắc nghiệt chi cùng một giống chân quê
Lệnh gọi đi quân dịch dám lề mề
Không phản động cũng hổ danh kình chống
*
MỘT ĐÁM HỖ LỐN
*
Đám bợm bãi gom vào đoàn đảng cộng
Bọn lưu manh trộm cướp đứng thêm đông
Không quên tên đứa pháp luật ngoài vòng
Thế kẻ thắng nặng đòn cân công lý
Bất phục tùng chụp mũ vô thân MỸ
Đĩ điếm còn xuân sắc cũng tâng công
Khoác áo lên biệt kích giúp thông đồn
Tháo giải rút phơi quần hồng đuổi giặc
*
Có phải em hộ lý xài không đạt
Tự do về bỏ của chạy lấy thân
Để đoàn quân giải phóng tỉnh mơ trần
Hết nằm đợi ngày vinh quang đang đến
Nhơ danh mang người chuyên đi xâm chiếm
Không chủ gia toàn tài sản kẻ thù
Chiến tranh phần thi nong họng tận thu
Đồ lớn bé chia ông to bà nhỏ
*
Của sang hèn lũ nghèo giàu đổ bỏ
Bợ bưng bê về bắc chốn quê nhà
Cha mẹ chờ đại thắng khải hoàn ca
Tha tất tật dù ve chai phế liệu
Anh chân đất khoe khoang khi cường điệu
Nhằm nhò gì lúc bạc triệu tiền trăm
Dân miền nam gói ghém dưới chỗ nằm
Mua cũng được vài làng ta cơ đấy
*
Xe pháo lạ ba đời chưa từng thấy
Quần áo thường tam đại ước mơ may
Của bạc vàng lại bày biện ra quầy
Đồ điện máy bộ đội ta sướng bốc
Nó mời thử nồi gì ngồi trên cốc
Đắng bỏ cha đành thêm cả lọ đường
Đợi nửa ngày vẫn nhỏ giọt bay hương
Khuấy tàm tạm như chè kho ngày tết
*
MƯU MA QUỶ CHƯỚC
*
Mấy ngàn dặm từ bắc phương tập kết
Quyết đổi đời đồng chí hướng trời nam
Hai mươi năm sung sướng chẳng ham làm
Của viện trợ ba đời xơi chưa hết
Không quan tài chúng chửa mơ thấy chết
Đít vẫn cay cà cuống lúc lâm sàng
Còn ngây thơ chung bách tính cưu mang
Không đến nỗi xuống bàn tay tiêu diệt
*
Thời loạn lạc còn đam mê chơi tết
Đại thành công bất kể thủ đoạn nào
Dù ông bà anh chị chịu thương đau
Đảng mặc kệ vài triệu thây người chết
Kẻ gai mắt bất đồng quy giặc hết
Diệt khỏi tanh mùi máu bết hai tay
Chiếm đất xong nhất trí tọa thượng đài
Chỉ giống chó giỏi đánh hơi ngửi được
*
Bất luận dùng ma mưu hay quỷ chước
Trước tiên đòn khủng bố phải diệt thân
Không dây mơ chẳng rể má cận lân
Vì mục đích đâu cần tình máu mủ
Giữa đường đời HỒ dâm ô làm chủ
Lỡ ăn theo bám theo đóm xơi tàn
Dẫu nước non rơi vào cảnh tan hoang
Miễn còn đảng công an còn liềm búa
*
Bọn dân đen tha hồ qua tay lựa
Bữa tiêu đêm gác đủa đợi ăn sương
Đám lâu la chồm chổm đứng ven đường
Tư vào túi cả trăm ngàn thứ thuế
Trên xuống dưới bày ma mưu quỷ kế
Lễ kinh trời hãi đất phải rình rang
Người phương nam chẳng mấy đứa bẽ bàng
Họ bên ngoại cả tấn vàng kiều hối
*
HAI QUẢ TIM VÀNG
*
Em có nhớ trong lòng mình bối rối
Ba mươi năm được vài tối gần nhau
Luyến tiếc chi trăn trở thủa ban đầu
Không hiến tặng cho anh thời con gái
Để bây giờ trăm năm đau đáu mãi
Rạn trong tim một vết sẹo không hồng
Buồn theo anh gió lạnh những mùa đông
Như tiếng gọi xa xăm ngoài mặt trận
*
Dù trao thân em vẫn hoài hối hận
Sao không là lúc mới phải lòng nhau
Sao không là len lén thủa ban đầu
Bướm chưa tỏ ong không tường hương vị
Đâu có phải tiết trinh em giữ kỹ
Chỉ lưu tâm lo sợ chuyện không lành
Chỉ vì anh chí lớn tận mây xanh
Mong tung cánh chim bay đi tám hướng
*
Trong đam mê lòng vẫn hoài ảo tưởng
Sống thủy chung đến bạc trắng mái đầu
Dù rụng răng cũng chẳng phụ tình nhau
Đôi long phụng luôn cùng bay liền cánh
Đời trắc trở bão giông ta xa lánh
Cảnh thiên đường hạnh phúc bước chân qua
Rạo rực nghe xào xạc mối tình già
Ngôi nhà nhỏ hai tim vàng thuận thảo
*
Ai biết đâu tha phương em tần tảo
Vì tương lai vun quén giấc mơ đời
Trên đường trần con thuyền nhỏ lặng trôi
Buông dĩ vãng phá rào vô thực tế
Mộng sang giàu hai tay ôm không xuể
Để làm chi to vốn của trời cho
Tìm lão ông tuổi ngấp nghé xuống mồ
Vài ba bữa cũng tròn duyên chăn gối
*
VÀI ĐÊM CHĂN GỐI
*
Nghĩa phu thê dù một đêm cũng tội
Thủa hoàng kim tấm mẵn đổi ra tiền
Trong tim em thoang thoảng nỗi hờn duyên
Lỡ bỏ lại quê hương nhiều khốn khổ
Cổng vu quy vì ai đành đổ vỡ
Giờ ngại chi tiệc cưới bốn năm lần
Miễn anh chồng nhiều của tính ít gian
Thọ hay yểu em cũng đâu cần biết
*
Trước sau gì ai chẳng qua đường chết
Căn dặn chồng để hết của cho em
Tài sản chung còn có chỗ nhang đèn
Đưa linh vị vào chùa vui hương khói
Dù sao cũng hơn nhiều thằng ma đói
Thác không ai lo đốt mã hóa vàng
Giỗ ông bà trên mâm cỗ hợp tan
Khi xum họp cháu con tranh phát hỏa
*
Đưa vay mượn vốn trời cho lơi lả
Lời hẹn thề vất trả lại giang sơn
Em ra đi sau bữa tiệc căm hờn
Phòng hoa chúc tân hôn chưa kịp động
Giấc trăm năm MẬU THÂN đành ngưng mộng
Chia tay anh giã biệt cảnh ruộng đồng
Bên tai nghe tiếng thét của núi sông
Đau đớn xé tả tơi từng mảnh đất
*
Ai đứng giữa mênh mông đòi đối chất
Mộng đại đồng bọn vô sản chờ mong
Đỏ con ngươi trong duy vật bụi hồng
Chưa từng thấy người bất cần tư hữu
Sáu mươi năm hết mơ hoài vĩnh cửu
Đám học trò quật ngược gậy lưng ông
Có muốn la hãy ra ngả ba giồng
Quyền dân chủ chẳng mong vào thời vụ
*
TỰ DO LO LIỆU
*
Xí nghiệp đấy tự do lo làm chủ
Lũ ăn theo rình rập cạnh bên mình
Muốn biểu tình sức mấy chúng nín thinh
Chiêu khủng bố chờ chín muồi mới nổ
Còn đâu nữa đại thành công dụ dỗ
Đảng độc quyền bóc lột những nhân tài
Cũng trưởng phòng tổng giám đốc như ai
Lấy vợ NHẬT nhà TÂY cơm CÁC CHÚ
*
Bố mày ngu dể thường con chẳng lú
Rủ rê nhau đừng theo lũ đổi đời
Chiếm phương nam không phải chỗ ngồi chơi
Con cách mệnh coi chừng ngày mất mạng
Lệnh trên ban dại khờ chi làm mếch
Lòng cha ông LƯƠNG SƠN BẠC giả nai
Ngồi ghế cao cố ôm chặt cái đai
Không để bọn ngoại lai chờ hạ bệ
*
Bu pín ngựa bầy ruồi trâu huynh đệ
Mẹ cha mày chưa chắc được ăn theo
Lũ đầu sai vẫn lải nhải than nghèo
Vài chiếc xế chưa gọi là đời xịn
Đất trăm mẩu cắm một sào từ thiện
Lỡ thề nguyền vô sản chính chuyên thôi
Ngưng mộng mơ đầu đội đá vá trời
Mấy chỗ lủng BÁC năm xưa tắm máu
*
Bí sử đen ngu gì không đem giấu
Cậu mợ đưa con cháu dạt nước ngoài
Rủi mai này họ biết chú phỉnh sai
Còn thừa kế lai rai về hành động
Mớ tài sản đừng minh khai công cộng
Rộng tay chi phòng cơ lúc thanh trừ
Của đầu tư đẩy thứ sắp thối hư
Bỏ đừng tiếc việc nào tiền tiệc đó
*
KHOE CỦA QUÝ
*
Sống nước ngoài làm sao em được rõ
Một lũ ngu ru rú rủ lên đài
Bằng cấp ma nên thích đứng chỉ tay
Đạo đức giả diễn trò hề bầu cữ
Nhân quyền đâu vở chèo khoe dân chủ
Bọn con đen lủ khủ kéo nhau đi
Bộ mặt mo chiếm chỗ cứ ngồi lì
Cục tượng tổ sáu mươi năm tan xác
*
Không cởi áo cho người xem đám lác
Lũ hắc lào lần lượt núp hồng mao
Chấy rận vào khổ dân chúng chịu đau
Làm mửa mật vẫn bị gào nâng thuế
Xiết nhà cửa nợ ngân hàng thiên tuế
Đất tiên điền kém thế dựa lòng sông
Tổng bí thơ không chịu bại nửa sòng
Chủ tịch tiếc chưa tận thu mỏ bạc
*
Em có thấy ruộng vườn mình xơ xác
Lũ ăn theo bôi bác chuyện môi trường
Dẫn nhau vào sinh thái mấy con mương
Đổ chất độc do cô TÂY chú MỸ
Chúng hô hoán lỗ rò che chắn kỹ
Sạch sành sanh đặc sản hiệu vi na
Mượn đồng nhà khoe sản vật đô la
Hàng hóa nội mang về nhà trao đổi
*
Không sớm liệu cháu con mau bụng đói
Gạo mất mùa đầu nậu cố thu mua
Có còn chăng xôi oản trước cổng chùa
Mớ nếp nát tấm hư từ dạo trước
Bọn cò lái diễn trò ban ân phước
Đám dân nghèo ráng bước thấp bước cao
Làm còng lưng mong hưởng sái chút màu
Còn rơi rớt trên con đường thương mãi
*
THAY DA ĐỔI THỊT
*
Trong cuộc chiến bán mua hoài tranh cãi
Hằm bà lằng hỗ lốn vốn không lời
Kiếp nhân sinh may rủi một cơ ngơi
Ngu gì chẳng bồi hầu bao cho kỹ
Không cần biết hàng hóa TẦU hay MỸ
Miễn túi tiền đắc lợi phỉ lòng nhau
Của bốn phương tám hướng đội trên đầu
Ba mươi sáu kiểu lả lơi bù lỗ
*
Thằng bán đất răng đen phù mỏ đỏ
Con mua nhà rể cỏ cũng tham ăn
Đồ nước ngoài lủng củng vẫn lăng xăng
Hăng tiết vịt mang về quê mừng tết
Hai mươi năm chui lòn may chửa chết
Sống sót khoe chiến sự đại thành công
Tài sản chung ảo tưởng có đâu hòng
Tụi trưởng lão thời xưa liều bốc phét
*
Đen giả đỏ mỏ vẫn không hồng trét
Trên giấy tờ ấn triện cũ còn son
Buồng gan to đảng trị đã hao mòn
Còn ngon mắt trừ vài con ướt đít
Sách CÁC MÁC không thơm như mùi mít
Sáu mươi năm đoản thọ vội cáo chung
Thời buổi nay ai tin của đại đồng
Đám robot lên ngôi rồi hãy tính
*
Lũ lâu la chỉ cúi đầu tuân lệnh
Mệnh sơn hà sinh tử cữ nghe qua
Trang cao đường bài vị mấy anh già
Chết dưới lỗ còn hiện hồn gây oán
Mặc lê dân trần thân ma ta thán
Lũ công an cả vú lấp miệng em
Quyền trong tay bất luận nữ nhi mềm
Không hạ thủ cương yên hùng chẳng cứng
*
BẤT KHẢ TÒNG TÂM
*
Cuộc truân chuyên tranh giành nhau chỗ đứng
Thắng hay thua chưa biết được tương lai
Bầy ngựa hoang toan thử sức đường dài
Lời hay lỗ người ngoài khoan tỏ rõ
Kiếp nhân sinh giữa lằn ranh xanh đỏ
Có hơn gì thân phận lũ bò trâu
Bước qua đâu đầu cỏ cũng héo sầu
Những ham muốn lực tòng tâm bất khả
*
Vì cớ gì tham hư danh cặn bã
Mã hào hoa hay sắc giả thiên tài
Ru hồn người sa vào chỗ nạn tai
Trò chinh chiến vở bi hài xương máu
Của thống khổ dành cho bầy con cháu
Đồ thương đau di hận cả ngàn năm
Không trăng sao thuyền vô xoáy sai lầm
Chẳng thiên địa người bất cần nhân quả
*
Chẳng nghe PHẬT ngồi từ bi hỷ xã
Không tin lời CHÚA đứng cả ba ngôi
Theo thuyết thằng CÁC MÁC mới ra đời
Chiêu khủng bố đòn đè dân quyết thắng
Chữ đại đồng ngậm ngùi mùi cay đắng
Quyền con người dưới đáy biển mò kim
Chốn sơn lam chướng khí nổi hay chìm
Tìm mà hỏi hằng ngàn anh cải tạo
*
Cả vạn người nghe giặc HỒ ba xạo
Gào chủ quyền xí nghiệp kẻ trắng da
Thét thối lui đứa bóc lột ông bà
Phân chia đủ từ trên cai dưới thợ
Gây đình công rối đường đi bải chợ
Mở chiến tranh quần chúng tụng cờ hồng
Khoe âm mưu bầy khủng bố sang sông
Màu huyết dụ anh MỸ trông còn khiếp
*
NHƠ DANH HUYẾT NHỤC
*
Mối lương duyên chưa tròn qua hết kiếp
Oan nghiệt nào gieo rắc giữa đêm xuân
Cúng tổ tiên đảng cộng sản bất cần
Không tiên thánh đám vô thần lồng lộn
Bầy sát thủ ra chiêu gom diệt gọn
Bọn nhiều tiền tư sản mộng tự do
Hai mươi năm mới biết phận trâu bò
Đầu có óc không bám xanh bợ đỏ
*
TỰ LỰC VĂN ĐOÀN
*
Diệt mạng người như giết loài sâu bọ
NHẤT LINH buồn TÚ MỠ chuyện “VĂN CAO”
KHÁI HƯNG đau nhìn cờ đỏ vàng sao
HOÀNG ĐẠO ý đều là đồ phản động
Văn nghệ sĩ còn chặt đầu chôn sống
Đường TRẦN TIÊU nhóm TỰ LỰC VĂN ĐOÀN
Triệu sinh linh THẾ LỮ vẫn than van
THẠCH LAM hỏi đồng bào đâu XUÂN DIỆU
*
Danh dơ dáy vẫn diễn đàn giới thiệu
Cục phân trôi bọn bồi bút nặn nhồi
Gào to loa không mệt mỏi khép môi
Khối vàng nén tượng ngồi trên trang cúng
Sử năm sai lai tạo ra mười đúng
Đầu chẳng ngu tẩy não cũng lù khù
Sá gì đâu bộ xôi thịt vốn mù
Đồng thanh ứng phụ thu tiền cơm áo
*
Bọn diệt chủng sát nhân hành thành thạo
Mạo tuổi tên ba xạo chữ anh hùng
Rủ rê theo đứa nào chẳng đỏ lông
Đem cắt cổ bỏ sông vu phản động
Làm giàu mau tên cướp nào không mộng
Muốn thành công bất kể thủ đoạn gì
Thắng là vua lệnh dù có quái chi
Đám thua cuộc ba đời quy án giặc
*
GIẶC BA MIỀN
*
Thời cố hỉ tổ tiên đi xông đất
Mắt lèm nhèm vào đuổi giặc phương nam
Đám CHIÊM THÀNH ruộng rẫy phải ly tan
THỦY CHÂN LẠP cũng đầu hàng vô số
Qua sạn đạo HẢI VÂN QUAN giông tố
Mấy lần công gặp thế thủ quay về
Hổ danh đề TRỊNH NGUYỄN vẫn đam mê
Chê trời bắc người đông nhà chật chỗ
*
Chiếm đất nam dù vô vàn gian khổ
Ngàn năm qua vẫn đổ máu dài dài
Mối thù sâu hậu kiếp quyết tái lai
Cũng hai họ giành nhau vua bách tính
Thằng nào vỗ bụng to khoe liêm chính
Lính trong ngoài che khuất cả trời xanh
Bá nghiệp mưu đứa mô có tâm thành
Hằng vạn mạng dưới bậc thang danh vọng
*
Làm tài chủ đứa nào không mơ mộng
Bành trướng ra đất bắc động trời nam
Chuyện yêu đương con đỏ chẳng mơ màng
Dân đen chịu thương sầu trong chinh chiến
Kẻ nào muốn lên oai chờ vang tiếng
Kiếp nhân sinh sĩ tử lãnh oan khiên
Máu xương rơi cộng sản mãn cơn ghiền
Xiềng chân giặc tam kỳ sao biến chất
*
Của chiếm được hai mươi năm tâm đắc
Mắc mớ chi bọn ngoại quốc nhào vô
Bạc vàng đâu cho lắm rủ nhau vồ
Chỉ khổ đám nông phu càng lây lất
Người xuôi tay kẻ kêu trời mất đất
Hằng vạn hồn trôi dạt giữa mênh mông
Xương trắng phơi bạc phếch những cánh đồng
Không cày cấy trên miểng bom mảnh đạn
*
BƯỚC VIỄN DU
*
Bỏ quê hương bao người đi lánh nạn
Giận hay thương ngẫm mãi vẫn tù mù
Thèm vinh hoa nên vạn dặm viễn du
Chuộng bơ sữa muốn đổi đời lần nữa
Trò chính trị nước nhà khai rộng cửa
Vở chèo chơi tửu sắc rủ rê mời
Bức hoành phi vén váy khổ bầy tôi
Tư bản đỏ bày độc chiêu mai mối
*
Chín ngàn ngày không quên dù một tối
Tội đôi chân chẳng chàng hảng hai hàng
Được đổi đời còn ấm ức kêu oan
Khi buông súng vẫn mơ quyền dân chủ
Hành chưa đủ mười năm đầu không lú
Lũ vô thần đẩy bầy sáo sang ngang
Bọn quạ đen thâu tóm gọn bạc vàng
Bày xuất khẩu thuyền nhân cho khuất mắt
*
Ba mươi năm trung trinh còn hay mất
Em quay về có vẩn tấm lòng son
Chân bước qua những thân xác vô hồn
Vung tay vãi vốn tồn kho từ thiện
Em có thấy đời thay da đổi diện
Tiếng loa kêu yêu nước rước việt kiều
Nào phải đâu những thủ đoạn cao siêu
Chỉ là mớ xảo ngôn thêm cường điệu
*
Em có muốn lả lơi tuồng chơi chịu
Không liệu cơm cứ gắp mắm cho người
Bọn công an vờ nhắm mắt nghỉ ngơi
Chờ địa lợi thiên thời gây nhân họa
Vành móng ngựa biết bao nhiêu tội vạ
Cộng sản lời không tiện thoát ra môi
Cuộc đời em coi như bỏ đi rồi
Đừng tưởng bở đảng vinh danh yêu nước
*
BÀI CA THƯƠNG HẬN
*
Khi ra đi được những ai đón rước
Lúc quay về túc trực bọn can ông
Dù thân em trải qua mấy đời chồng
Có quên cảnh chổng mông nằm rơi lệ
Nghe hận khúc kẻ chưa thương bồng bế
Sá kể chi mẹ MỸ đẩy me TÂY
Sầu tha phương sướng khổ khó phơi bày
Em có biết ngoại tình không ngoài tội
*
Đừng trách anh cũng một lòng gian dối
Đón em về bối rối nỗi hân hoan
Hờn chưa tan tình nghĩa chữ đá vàng
Dù anh cũng ba con đeo dưới nách
Người hồi hương mấy ai còn trong sạch
Sách phương tây xé rách mối duyên đầu
Trăng hướng đông chợt khuyết khối tình sâu
Đau đớn lắm những tháng ngày cay đắng
*
Nhớ đến em cũng nhiều đêm thức trắng
Giọt lệ buồn nghe nặng vị chua cay
Mượn men say cho đoạn tháng qua ngày
Vay ân ái đôi lần quay hướng khác
Dù thê thảm thương đời hoa trôi dạt
Những đêm dài man mác tủi quê hương
Bao bóng ma vất vưỡng đứng ven đường
Hồn kỹ nữ oan khiên chưa siêu thoát
*
Thuyền bát nhã trên dòng sông lưu lạc
Khúc ly hương rạo rực mộng yêu đương
Trong vòng tay của những kẻ chung giường
Em có nhớ phòng tân hôn chưa động
Chiếc mặt nạ cũng khi dày khi mỏng
Lúc trao thân ảo tưởng mãi bên chồng
Đêm có buồn chăn gối chút nào không
Hay trăng gió giận mây mưa chưa thỏa
*
SẦU RIÊNG
*
Nhớ thương em nỗi sầu riêng khôn tả
Có những chiều nắng tắt đợi chờ tin
Bầu trời cao xanh ngắt vẫn im lìm
Không thấy bạn tiếng chim kêu ai oán
Lòng thạch bàn hằn vết đau ly tán
Phải chi xưa đừng ngưng chuyện trăng hoa
Phải chi xưa đừng trân trọng tình ta
Đã không chịu ba mươi năm nuối tiếc
*
Có nhiều đêm ôm chăn đơn gối chiếc
Tiệc tân hôn tiễn biệt có đâu ngờ
Một lần thôi nhìn vạn buổi trăng mơ
Anh vẫn ngỡ em vào trong thay áo
Mùa xuân này không còn nghe tiếng pháo
Để anh mong tái dựng tết MẬU THÂN
Chiến tranh ơi sao bỗng tự nhiên cần
Rơi đúng chỗ vừa qua trong ác mộng
*
Phòng hoa chúc nhì nhằng chưa chịu động
Tay không quen lóng ngóng tắt ngay đèn
Hay đợi chờ gạ gẫm lúc bung then
Nhiều năm tháng vẫn lạ lùng mò mẫm
Dường như sợ lần đầu ăn trái cấm
Sờ sẫm hoài chẳng mở cúc giao duyên
Chuyện trăm năm bỡ ngỡ lệ ưu phiền
Giữa tiếng pháo long tranh quần áo phượng
*
Môi em thơm ngọt ngào chờ đợi sướng
Cưỡng ép chi hơi hướng hưởng lần đầu
Dẫu sao mình không trong bộc ngoài dâu
Chơi thô bạo bệnh cuồng dâm trống mái
Dù trong tim rạo rực trò trai gái
Chuyện vờn lân từ tốn kéo lâu dài
Ái ân còn ghi nhớ mãi mai sau
Ai lại nỡ đè em ra sấp ngửa
*
RƯỢU GIAO BÔI
*
Dễ đâu em rượu giao bôi một bữa
Mấy kiếp người mới qua cửa nhân duyên
Ba đời tu đắc đạo khoái lạc miền
Trăm năm cuộc trăng hoa cùng phối ngẫu
Thiên thu chứng trên cao chòm bắc đẩu
Vẫn quay đều kim chỉ chính phương nam
Em thấy chăng bầy ô thước mơ màng
Chờ tái hợp đôi NGƯU LANG CHỨC NỮ
*
Trò gối chăn bệnh chi đâu chịu cữ
Đừng nghe ai gió dữ thượng mã phong
Miễn đôi ta nhanh chóng lúc động phòng
Không uổng phí ba mươi năm vỡ mộng
Dòng sông dục đám con trôi thằng trỏng
Trống cuộc đời thất khiếu máu trào oan
Mái nhà tan chín lỗ vẫn mơ màng
Ba hồn lạc còn đi tìm bảy vía
*
Thôi tấm tức quỷ thần hay thiên địa
Kể cho người thấm thía chuyện đôi ta
Đêm ba mươi không tỏ bóng trăng tà
Nhớ tiếng súng chan hòa trong khói pháo
Đạn bom rơi xuống giường hoa chẳng báo
Phòng riêng mình xào xáo cuộc phân ly
Chưa hai mươi đời em đã qua thì
CÁM ƠN EM ĐÃ YÊU ANH mãi mãi
*
NHỚ DUYÊN ANH
*
Không khiên cưỡng như BỒN LỪA đực cái
Hay PHƯỢNG HỒNG rên rỉ mé đìu hiu
DZŨNG ĐA CAO nặng nhẹ cũng ráng chìu
DUYÊN ANH chẳng hổ mang danh TRƯỜNG CŨ
NGỰA CHỨNG TRONG SÂN TRƯỜNG còn ru rú
Tuyệt cú mèo NƯỚC MẮT những vần thơ
ÁO TIỂU THƯ chưa NẶNG NỢ GIANG HỒ
Chơi sấp ngửa lúc NGÀY XƯA còn bé
*
ĐỜI KỸ NỮ
*
Lỡ theo gót bọn ma cô ca kỹ
Đĩ không chuyên mau chóng lụy ưu phiền
Em có hoài ham hố cảnh thiên tiên
Cửa trước đón sân sau đau như hoạn
Chẳng thà chết trong mưa bom bão đạn
Còn hơn buồn than thở chuyện thị phi
Đem xác thân mua bán có ra gì
Dù phè phởn trên lầu xanh gác tía
*
Ba mươi năm quay về em đừng đía
Phịa xứ người nhung lụa phủ xa hoa
Dù ở dâu vẫn có chị nguyệt già
Thường trăn trở những đêm dài không ngủ
Bạc hay vàng túi tham nào cho đủ
Trắng thay đen sương gió cũng lầm than
Trong giấc mơ có thấy chút bẽ bàng
Đời kỹ nữ khi bán trôn nuôi miệng
*
Hay hớm gì gần xa em nức tiếng
Miếng lá đa bỗng chốc hóa kim ngân
May cho em vớ được bác cù lần
Gần xuống lỗ còn học đòi trống bỏi
Cuộc chung thân dù qua màn cưới hỏi
Tuồng ái ân trao đổi mất bao đêm
Ch một hôm chồng bất động êm đềm
Vừa kịp lúc lâm sàng giao tài sản
*
Ba mươi năm quay về đừng chán nản
Mải mê nhìn những đứa trẻ lang thang
Bọn ăn xin khắp cuối phố đầu làng
Bầy trộm cướp côn đồ còn nhan nhản
Lũ chém mướn đâm thuê thành băng đảng
Xã hội đen rào cản cổng trường thi
Hội giáo gian đức dục chẳng ra gì
Chỉ biết dạy chiêu thi thành sát thủ
*
MÃI LỘ
*
Ta yêu nhau chữ thủy chung không chủ
Đảng ác ôn hất vỡ đã từ lâu
Rượu giao bôi chưa cạn bỗng bay màu
Xác người đổ đầm đìa trong vũng máu
Thời loạn lạc cảnh chiến tranh bát nháo
Đạn bom rơi xào xáo giữa muôn dân
Thịt xương phơi đen đỏ chẳng ai cần
Miễn giành được từng hàng ranh bờ đất
*
Em ra đi theo đoàn người vong quốc
Xa quê hương không hẹn lúc trở về
Ba mươi năm biệt xứ thật thảm thê
Nay bỗng được vinh danh siêu yêu nước
Bởi vì em nhờ hồng phong ban phước
Bước hồi hương bạc lót dưới hài nhung
Dạ con người vốn hữu thủy vô trung
Lòng tham túi mênh mông không thấy đáy
*
Mớ kiều hối tội gì không đưa đẩy
Hàng tỉ đô đồ quốc ngoại gửi về
Bám ăn theo cả chục đứa phủ phê
Còn được tiếng đảng ta mê nhân đạo
Dù biết tỏng đám quan thầy ba xạo
Cạo đít nồi bọn ca kỹ ăn sương
Cũng đành trao tiền mua lộ lót đường
Có chút cháo bà con mình đỡ khổ
*
Em có nhớ vào những năm đấu tố
Xác ông bà dưới hố đổ lên đài
Chụp gia đình địa chủ đảng tác oai
Không quên được phim CHÚNG TÔI MUỐN SỐNG
Thi thể nằm đó đây hàng vạn đống
Mộng mau giàu cải cách ruộng phân chia
Bao đau thương nơi phương bắc còn kia
Hoài nhắc nhở em chớ về mua đất
*
BỎ CỦA ĐẦU TƯ
*
Đừng tin vẹm ranh ma vờ thành thật
Chớ ôm đồm trong bụng những ưu phiền
Đất dưới chân chưa chắc đã bình yên
Lời dễ nói thói thường hay thay đổi
Năm mươi năm còn lục tung nguồn cội
Tội ba đời cũng vạch lá tìm sâu
Chẳng qua màn nhai nhả miếng bã trầu
Chờ cá tụ đồng chí ta cất vó
*
Sáu chục năm MAO chủ trì còn đỏ
Cẩm nang vàng đủ dạy bọn TẦU nô
Ba mươi năm em muốn bỏ hận thù
Thấy lợi nhỏ đừng lù khù vội vác
Em còn nhớ những mảnh đời tan nát
Hồn không còn biết rõ chỗ phơi thây
Chớ vội tin bán chữ cũng mua thầy
Bài học cổ nhiều điều cư vinh nhục
*
Bầy quỷ đói vẫn hung hăng chờ chực
Bức huyết đồ còn lắm vực kim cương
Đừng vội tin kể cả kẻ vờ thương
Giường ân ái thường mơ tiền mộng bạc
Chớ bỏ của đầu tư vào ca hát
Nhạc tình vàng không bỗng chốc hóa xanh
Nhiều con chim từng chết đứng trên cành
Mắt không nhắm vì tin lời BÁC khoác
*
Ba mươi năm bước viễn du lưu lạc
Nát đời em tan chảy trái tim anh
Đừng vội ăn những thức lạ chưa rành
Bầy sâu bọ đang ẩn mình đâu đó
Chớ lầm tưởng lòng lành tư bản đỏ
Chúng vẫn thường tráo trở lật bàn tay
Mấy vạn ngày tẩy não chuyện không hay
Đầu người cũng tóc mây chờ sương gió
*
QUÀ BIẾU
*
Kiếp nhân sinh còn thua loài sâu bọ
Chó nước ngoài có khổ vẫn hơn anh
Một mảnh bằng nho nhỏ lúc xuân xanh
Treo giàn bếp cho khói bay bụi bám
Đi tìm việc chỗ thừa đâu mà trám
Đảm chuyện nhà để bà xã bon chen
Sáng tinh sương mãi đến lúc tối đèn
Cố vất vả lo bữa no bữa đói
*
Tình đôi ta giờ chỉ là mây khói
Cõi lụy phiền trong hố rộng truân chuyên
Khi yêu đương vẫn nhắc nhở kiếm tiền
Lúc khoái lạc cũng không quên túng thiếu
Dù bẽ bàng từ em trao quà biếu
Đành ngậm ngùi che giấu nỗi hân hoan
Đồ em cho chẳng so sánh bạc vàng
Nhưng bán chác cũng no vài mươi bữa
*
Dù lòng em lời mời luôn rộng cửa
Anh mặc tình không tính chuyện ly hôn
Lúc ái ân đau xót cả tâm hồn
Duyên chăn gối một đêm thành chồng vợ
Anh chẳng phải đích tôn dòng họ SỞ
Nỡ bạc tình phu phụ giống DON JOAN
Cũng đành quên không nghĩ chữ đá vàng
Anh còn có ba đứa con khôn lớn
*
Dù tình cũ tìm nhau trong đau đớn
Hay hớm gì khi nói chuyện chia tay
Oan gia ơi ! có thấu những tháng ngày
Cũng từng muốn được thoát ly đi bụi
Biết bao đêm nàng mặc ta với muỗi
Xỉn say về cửa khóa chốt cài then
Cố gọi to nhà vẫn chẳng lên đèn
Để kệ xác lang quân ngoài sương gió
*
BÁM GHẾ
*
Nửa chữ tình chẳng đành tâm bỏ ngỏ
Có hay không đau đáu mảnh duyên thừa
Tiếc thương chi vài bữa được mây mưa
Đò hai bến say sưa chưa dám mộng
Chỉ nhớ lúc giường tân hôn đợi động
Bỗng long lân rã đám mấy mươi năm
Dù đêm nay cùng ngắm ánh trăng rằm
Cũng bất khả tòng tâm theo tối kiến
*
Đời bao nỗi nhân sinh sầu thiên biến
Biển xanh kia vạn hóa cảnh tang điền
Có ai còn đắm đuối mộng trường miên
Như điên dại con người trong lửa đỏ
Trải qua những quãng đường đầy khốn khổ
Cõi trần ai khoai củ thế gian trôi
bốn tên sát thủ bám ghế ngồi
Sắp xuống lỗ cũng đừng hòng bước xuống
*
Đĩa dưa giá hóa ra tô rau muống
Luống bẽ bàng đôi lứa vẫn thù nhau
Bước chân mau còn e ấp tiếng chào
Lời xuất chậm phao tin kia là giặc
Chuyện xum họp triệu mạng vong chưa đắt
Hằng vạn người lây lất sống tha phương
Biết bao nhiêu thây vùi vội ven đường
Muôn ngàn xác trong rừng sâu núi thẳm
*
Hỏi thiên địa trời trên cao im lặng
Đất dưới chân cũng nhăn mặt âm thầm
Có phải chăng tội bởi mấy thằng hâm
Tranh quyền lợi đành gây nên thảm cảnh
Hay do tánh nàng bắc kì đỏng đảnh
Tóc đuôi gà bắt chước kiểu “phi dê”
Lỡ thi đua quên mất mấy lời thề
Không ăn bắp trên củi ngô cháy đỏ
*
MA VÔ SẢN
*
Hờn non nước vương đầu cây ngọn cỏ
Giận giang sơn đầy vết tích chiến tranh
Đám rừng xanh thương tổn vẫn chưa lành
Bao ngôi mộ già nua nằm lăn lóc
Những ngọn đồi chơ vơ vừa cạo trọc
Gốc thao lao được vận chuyển về xuôi
Thượng GIA RAI mục sở thị ngậm ngùi
Gùi bàn ghế đưa qua tây qua MỸ
*
Anh đừng trách lòng em không chung thủy
Mỹ hay tây mấy đứa tự dạ đây
Ba mươi năm được hai cục cưng này
Cả thế giới mỗi mình em làm mẹ
Đen hay trắng sức một mình rặn đẻ
Kẻ làm cha chưa chắc đã là chồng
Trải nhiều năm đợi mỏi mệt đôi mông
Vẫn không thấy chân thằng da vàng đến
*
Anh vẫn sống sau hoang tàn cuộc chiến
Cũng chia phần họa trung phúc nhân gian
Cũng bon chen cùng kẻ giỏi tranh giành
Sở hữu được một gia đình nho nhỏ
Chẳng hề sợ con sẽ theo quỷ đỏ
Thời bây giờ thiên địa ước mơ xanh
Dẫu hoài mong không khí thật trong lành
Còn ô nhiễm đó đây mùi sâu bọ
*
Thua hay thắng nhãn tiền bày ra đó
Chó nào chê cục kẹo nổi trên sông
Thằng nào mê vườn ruộng của đại đồng
Bỏ tư hữu để thờ ma vô sản
Chẳng còn ai lưu tâm thèm than oán
Thủa xếp hàng mua gạo lại cầu may
Đừng hết giờ phân phối đợi qua ngày
Được trúng số sổ mua nhầm miếng mỡ
*
CHÂN CHÍNH VÔ SẢN
*
Thời bao cấp chuyên quyền ai dễ thở
Bở hơi tai lam lủ phận “cu li”
Mớ tiền công bèo bọt chẳng ra gì
Nhà bốn miệng con ăn cha ngồi ngó
Bằng cấp thật cũng đành tâm bỏ xó
Bọn quỷ ma sâu bọ thượng lên đài
Phẩm hàm quan dòng dõi những anh cai
Vào tù tội khai chưa qua lớp một
*
Bọn phánh tướng giống nòi loài khỉ đột
Một lệnh ra răm rắp phải tuân theo
Chẳng mè nheo lắm đứa đã quen nghèo
Meo trong bụng hơn chung bồ phản động
Trừ tư hữu thu gom vào công cộng
Bỗng trở thành vô sản mộng như ai
Đồ tịch biên nhà cửa của người ngoài
Không đào hố cho gian nhân ẩn nấp
*
Quyền súng đạn luật chắc ăn như bắp
Cặp bên hông chiếc sắc cốp ra oai
Đi tìm xem đứa nào có thực tài
Cho xuất cảnh vượt biên qua xứ khác
Miễn chịu chi bạc vàng chưa quá date
Mặc cho giòng máu xám chảy lung tung
Trụ lại đây đố ai dám tin dùng
Bọn trí thức vẫn thường hay xúi bẫy
*
Ba mươi năm trở về đừng đưa đẩy
Cậy nhiều tiền khoác áo thiện doanh nhân
Đầu tư vô xí nghiệp nhỏ đang cần
Nhà tài trợ muốn ban ơn cứu giúp
Chớ ăn bẩn cò con chơi cú “đúp”
Mụ vợ già cởi váy đụp ra phơi
Bán tháo đi cũng chẳng được mấy lời
Lỡ chơi với tây ba lô bay nhảy
TÂM THANH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét