Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

THƠ ĐIÊN TẶNG NGƯỜI


TÂM THANH THI TẬP
*
THƠ ĐIÊN TẶNG NGƯỜI
*
Em từ lục bát bước ra
Tôi do lạc vận ngụ ngôn đi vào
Thất tình hữu dục lao xao
Xem thơ em nhớ bóng đào ngày xưa
Bờ sông soi dáng râm dừa
Đôi nhân tình trẻ mây mưa trốn tìm
Trăng hoa rạo rực con tim
Chiều im ắng gió ngập chìm cõi mơ
*
Nhiều năm ký ức chưa mờ

Em buông suối tóc tôi ngơ ngẩn nhìn
Hoa mua một cánh làm tin
Dù trăm năm nửa hết tình còn duyên
Sang ngang bỏ lại ưu phiền
Tang thương tôi viết thơ điên tặng người
Vài hàng sáu tám lả lơi
Khen chê cũng mặc chuyện đời tâm thanh
*
TẾT *
Tết đến làm chi tết đói nghèo

Vợ con nheo nhóc sống cheo leo
Cơm ngày ba bữa lo chưa nổi
Tiền học bạc hành ốm tỏng teo
Cao tầng nhác thấy bầy quan lớn
Xóm trủng ăn theo chuột đãi mèo
Xuân nhớ mậu thân lần chân khỉ
Ký sầu kỷ sửu kỵ lưng trâu
*
NHÌN TRANH TỐ NỮ NHỚ EM
*
Vệ nữ trong tranh mặt phẳng tờ

Cóp từ trong net mắt trơ trơ
Đôi gò bồng đảo vừa nhu nhú
Đào nguyên khe suối lộ không ngờ
Bướm lả ong lơi qua vườn ái
Ân tình he hé bóng trăng mơ
Trăm năm tóc xỏa dài thương hận
Quân tử than thân sót ván cờ
*
THI NHÂN HÀNH KHÚC

*
Nỗi nhớ trời nam nỗi nhớ nhà

Hướng về quê cũ đất ông cha
Đau thương nặng gánh loài ma đỏ
Mất nước tan nhà bởi giặc HOA
Lệ máu căm thù tình huynh đệ
Nồi da xáo thịt phải bôn ba
Trông vào cháu chắt lo vun quén
Vạn dặm sơn hà em có ta
*

ĐÒ NGANG
*

Đò ngang đò dọc

Mắc cọc giữa dòng hết mong ngang dọc
Non nước nước non
Tấm lòng không son mỏi mòn non nước
Mưu ma quỷ chước
Bậu rước đi đêm qua thềm trăng gió
Xanh xanh đỏ đỏ
Bỏ bó đô la tha hồ há mỏ
*
Diệt tận gốc cỏ

Chò hỏ con dân đầu đần chân đất
Biển rừng dần mất
Dâng tất cho tầu chuỗi sầu u uất
Thiên thu di hận
Chồng chất căm thù chu du bốn hướng
Trên ngai quý ngài tận hưởng
Thưởng bọn đầu sai ăn hoài không hết
*
Ai chết mặc ai

Đại biểu ra oai dài dài cải cách
Mách chưa đủ chứng
Lừng lửng bạc bài minh khai bất bái
Đứa khôn đứa dại ái gái
Sống mái chia phe đòn đè dân chủ
Tự do chụp mũ
Thủ hũ hỏa lò bịt kho ngôn luận
*
Tiền hậu hợp nhất

Đổ thừa biến chất cất đại hồ cầm
Ma quỷ hổn dâm âm thầm
Nỗi buồn còn đó trăm năm trồng người
Một lũ đười ươi
Nhăn nanh nham nhở tiếng cười sát nhân
Tha không sót giết không lầm
Thằng câm ngậm miệng con mù sờ mu
Lù khù cướp sạch chổng khu
U minh thượng u minh hạ ù ù gió ru
Cúc cu
*
MỘT ĐÓA HOA XUÂN

*
Sáng xuân hái lộc tìm hoa

Lơ mơ chân lạc bước qua nhà nàng
Không cần liếc dọc nhìn ngang
Mắt tôi bỗng chợt ngỡ ngàng gặp may
Dường như gần bảy ngàn ngày
Tôi chưa thấy suối tóc mây của nàng
Cây mai trổ một bông vàng
Thì thầm tôi hỏi xuân tàn hay chưa
*
Nhăn mày nàng bảo khó ưa
Hai mươi năm nữa gió mưa cũng còn
Đài vàng nhụy thắm màu son
Mình là áo lụa dẫu mòn vẫn tươi
Thì ra còn có nụ cười
Cho người tình lỡ nửa đời thương đau
*
PHONG THƠ PHI VÂN

*
Ta gửi cho em những nỗi lòng
Đầy tình thương mến lẫn chờ mong
Hình như đến cõi xa vô tận
Gió nhắn cho mây vạn cánh hồng
Một thời xuân sắc trong giông tố
Bão lũ trời nam buốt giá đông
Em có cảm hoài thân phận bạc
Nam nhi nung nấu mộng tang bồng
Xin hãy nâng niu từng câu chữ
Bằng máu tim ta vẫn đượm nồng
*
NHẠN LẠC HỒI HƯƠNG

*
Mong chờ cơn gió trong lành

Em nhanh chân bước qua mành tha hương
Mười ba ngàn dặm một đường
Bỏ đi quá khứ chán chường nhân gian
Vẫn còn nghĩa xóm tình làng
Xót xa thân phận lòng vàng thi ân
Của bố đức lắm người cần
Dù cho em đã trần thân nước ngoài
*
Thằng đen con trắng ngoại lai
Đôi ngươi đỏ mộng còn dài đau thương
Đứa trước ngõ đứa sau vườn
Hỏi rằng nhân thế yêu đương chỗ nào
Trên trời sao cũng lao xao
Nhấp nha nhấp nháy đồng bào dị tâm
Dễ gì bé cái cầm nhầm
Một tờ hộ chiếu mười năm còn cười
*
“SÀI GÒN đô thị hoa tươi
Bóng râm che mắt đón người năm xưa”
*
YẾM KHÍ DÒNG GIAO CHÂU
*
Họ mong muốn
Về thời phong kiến cũ
Lệnh trung ương
Nhất chí chẳng được bàn
Toan bán nước
Dân bàng hoàng gian kế
Bất cần kể
Họ tức tận tim gan
*
Hận trăm năm

Le lói ánh cờ vàng
Đảng cướp cạn
Đành xé tan hy vọng
Ba thập kỷ
Phương nam hoài trông ngóng
Bóng minh quân
Về lấy lại sơn hà
*
Đòi tự do

Thật hạnh phúc ấm no
Dân làm chủ
Nhân quyền duyên chưa được
Nơi hải ngoại
Có đành để bà con miệt mài trong sóng to bão lớn
*
Giống GIAO CHỈ chỉ còn trong huyền thoại
Một ngàn năm nằm dưới đít tầu ô
Tổ HÙNG VƯƠNG yếm khí sớm lên đường
Đồng hóa sách sạch sành sanh các chú
*
GIAO CHÂU xưa không hiềm thêm khách trú

Rủ giặc về dê đại gái phương nam
Trăm năm sau đau đáu nỗi tây sàm
Sỡ nữ việt tan hoang trần khố chuối
*
Rồi một buổi GIA LONG về tháo cũi

Cội nguồn nôm rành rọt tiếng VIỆT NAM
Chữ la tinh người chí thú hay làm
Vinh danh được lên đàn tràng quốc tế
*
Hai mươi năm hào quang vào đại thể

Sá kể chi xương thịt xáo nồi da
Có ngờ đâu bọn vẹm bốc ba hoa
Một lần nữa lòn trôn không chính chợ
*
Đầu khủng long râu hàm rổng phỉ nhổ

Khổ dân đen tam tông miếu thượng đài
Thờ KHỔNG phu tử tọa lạc phương nam
Từ đất bắc tát cạn nguồn dinh dưỡng
*
Có nên trách bậc lão làng trưởng thượng

Tưởng nên chăng phục quốc sách DIÊN HỒNG
Vị nhân sinh nhất trí phải đâm hông
Lấy gậy đảng đập gãy xương sống chúng
*
Tổ tiên ta bây giờ ai thờ cúng

Bọn gia truyền cương quyết mất tự do
Nhân quyền đâu dân chủ khổ tâm mò
[Dịt tài háy thồ thoòng dành lúc sặc]*
*
Cả thế giới đâu mỗi bà xếp đặt

Đẻ ra nhiều trả hiếu đắc bao nhiêu
Con TẦU nô ham hố rước ngoại kiều
Thằng VIỆT vẹm tiêu diêu nơi đất khách
*
[tiếng quảng đông không biết thì hơn]
[Thuyền ĐẠI VIỆT chở của to TRUNG QUỐC]*

*
ĐỜI LÍNH KIỂNG BẢY NĂM
*
Tham chiến vào CAI LẬY
Tiến thẳng đến TUYÊN NHƠN
Ven bờ sông MỘC HÓA
Tôi nhìn thấy thần hỏa
Như những con quạ lửa
Đang đánh chén thịt người
Hồn bỗng thấy chơi vơi
Trong đời làm lính kiểng
*
Một thời vô quân biển

Nguyện hiến mạng hy sinh
Sóng vỗ giấc thanh bình
Binh bên khinh bên trọng
Đào nhiệm qua biệt động
Ai ngờ cũng chổng khu
Lu bu chẳng hẹn thù
Theo quân nhu cấp dưỡng
*
Bảy năm không tăng trưởng

Tái ngũ thủy thủ nhì
Tôi tiển biệt người đi
Thi đua sư đoàn chín
Tiếng tăm không được miếng
Ôn luyện viếng quân lao
Chỉ vài giọt máu đào
Đổ vào ao thành tích
*
Hai mươi năm thù địch

Kích ma cô TẦU NGA
Câu bất tha điếm MỸ
Chiếu tướng đành thí sĩ
Bỉ mặt khối NATO
Để chiến hữu chết khô
Đi đêm vồ TRUNG QUỐC
Bại binh ôm nỗi nhục
*
Ba mươi tháng tư đen

Mong tìm người đốt đèn
Sáng soi trang sử máu
Muôn con sinh vạn cháu
Đành ráo máng cạn tàu
Tương lai đi về đâu
Đường nào quy đất tổ
Qua rồi thời đấu tố
*
Bắc nam cùng gian khổ

Dù tôi là lính quèn
Cũng dư biết trắng đen
Trong chiến tranh nội địa
Không để đời mai mỉa
Viết kể lại trò chơi
Của những tên khát máu
Chúng lừa con dối cháu
*
Hù dọa dỗ lên đường

Lăn vào chốn đau thương
Sa trường đầy khói lửa
Đạn bom rơi từng bữa
Giữa lòng mẹ VIỆT NAM
Không đáy những lòng tham
Bởi những tên bán nước
Bày mưu ma quỷ chước
*
Quyết rước giặc vào nhà

Bên thờ thần quốc gia
Phía tế ma cộng sản
Dân đen đành vong mạng
Oan uổng chữ hy sinh
Mong non sông thanh bình
Linh đình trên ngai chúa
Thiên hạ thi đua múa
*
Vở bi hài thắng thua

Bọn thổ phỉ được mùa
Anh hùng vua khủng bố
Cảm tử ôm thuốc nổ
Thách đố những con đường
Dẫu tên bậc quân vương
Cũng nhường phường sát thủ
Ai được quyền dân chủ
*
Máu mủ bọn lai căng

Chức trọng ông chằn ăn
Bà răng đen trăn cuốn
Hạ hoàng kỳ tuột xuống
Thượng phướn đỏ rướn lên
Khắp nơi tiếng vang rền
Thuyền nhân rên bốn biển
Năm châu trong nguy biến
*
XIN ANH GIỮ VẸN LỜI THỀ
*
Không thể cắm cờ máu

Dù vào góc sân sau của người VIỆT NAM vong quốc
Không thể làm nhơ nhuốc
Dưới chân đuốc nữ thần tự do
Không thể để âu lo
Cho những chỗ còn ấm no hạnh phúc
Không thể mang vết nhục
In trên bóng cờ vàng
*
Ba mươi bốn thứ tang

Ngàn năm chưa xả sạch
Đừng tin theo sách độc lê mác cắt mạng dân đen
Đừng để vẹm ăn quen
Chiêu lừa thầy chước phản bạn
Nhỡ khi lâm hoạn nạn mới rõ bài học máu xương
Thuyền nhân đã lên đường
Giữa rừng sâu biển rộng những nắm mộ vô danh
*
Bao chiến sĩ trận vong hy sinh vì đại nghĩa

Đừng mơ chi ác mộng
Đảng cống sản TẦU nô bọn mưu mô bán nước
Đừng rước phướn hồ ly
Khi đã thượng hoàng kỳ vinh dự
Một khúc quanh lịch sử
Chưa phải mãi ôm chữ sầu vong quốc
Viễn đông còn hòn ngọc
Đất SÀI GÒN còn gốc dân tộc VIỆT NAM
*
Giống máu đỏ da vàng

Tràn lan khắp năm châu bốn biển
Xin anh em hiệp thông cầu nguyện
Mãi mãi vững lời thề
Quyết trở về phục quốc cứu quê hương
*
TIẾU NGẠO SƠN HÀ
*
Vị quan già không khiêm cung

Thuyết trung dung sinh nghịch tặc
Bắt thằng tù cho nằm sấp
Đập trăm hèo chấp luôn mạng
Thời thi tửu ẩm rượu loạn
Lúc ráo máng đành cạn tàu
Vào phương nam bồng bế nhau
Hài nhi sầu du quốc ngoại
*
Xuống tàu khai gan không hãi

Lải nhải xin chân phụ bếp
Xếp lu bu lỡ tận thu
Tay lậu thuế cỡ cai dù
Bỏ vô khu dọn chén dĩa
Nhai không ngon con ba khía
Anh tư đía nghía lên boong
Dép râu mang cũng sắp mòn
*
Vội lon ton tìm phương sống

Thợ chụp ảnh la ông ổng
Bổng lộc cho về quê nhà
Đang bại sản nạn tán gia
Nuôi cha già còn lây lất
Xin bồi tây cũng lần khất
Mất học phí cất lá đơn
Nước đại pháp phải căm hờn
*
Dồn tiền môn đòn vong bản

Sang trang sách cách thứ ba
Lòe quốc tế diệt nhân hòa
Con rồng ta hóa tre trúc
Lúc nhập nha đành uốn khúc
Cúc cung tổ hổ mác lê
Nguyện hiến dâng trọn lời thề
Không vọng thê bất ái tử
TRẦN DÂN TIÊN lần chân khỉ
*
Về quê nội hội quần ma

Già không bỏ nhỏ chẳng tha
Ma thiên lảnh pắc pó cốc
Ngát mùi hương giường xuân bốc
Một thằng ngốc tử tất trung
Cùng máu mủ chết lạnh lùng
Tứ hành xung đành đoản mệnh
Bộ kiếm chị nghe theo lệnh
*
Bệnh man khai đái tháo đường

Dòng vô sản giống bất lương
Không đồng hương vờ nhang khói
Gan mật sưng thân lở lói
Cáo hoang dã chồn núi rừng
Trộm hưng thời dời vô bưng
Cướp không ưng xưng giải phóng
Nam lóng ngóng bắc hồng phong
*
Phụ chị nga dông qua tầu

Oan THỊ MẦU bất phi xứ
Tầu nô vồ vội thay chữ
Ngữ bán quốc chẳng cữ ai
Cẩu tạp chủng giống hồ lai
Đả cao thiên phá hạ giới
Tháo giải rút khoe áo mới
Cởi thắt lưng phất quần hồng
*
Thế nước loạn thời tranh công

Bọn côn đồ lũ sát thủ
Đạp đầu dân đội đít địch
Tên chủ tịt thích khủng bố
Lạp bát chúc thúc anh em
Dù không lú cũng phải chèn
Tội cha mẹ giữa trắng đen
Mắt chưa quen phân hắc bạch
Mậu thân khỉ TRẦN DÂN TIÊN
*
TIỂU SỬ TÂM THANH
*

T.T. chẳng biết mặt cha
Bói qua ma cũng không hình dung ra dáng mẹ
Ngày tháng năm sinh chình ình trên giấy đẻ
Nhưng kẹt chó chết trẻ
Một chín năm tư đã bẽ mặt SÀI GÒN
Quận nhì bon chen
Chân không quen đành chén nem THỦ ĐỨC
*
Công lập bọc vượt mức

Trường trung học THỨC ĐỦ ngũ canh
Đệ nhất cấp trôi nhanh
Đành loanh quanh lính kiểng
Liểng xiểng bãi biển bảy năm
Vẫn chăm chăm thủy thủ nhì gác ụ
*
Tù trú ngụ mười xuân

Bảy lăm lỡ lầm buông súng
Lúng túng không nhận tội
Cưỡi ba gác thập kỉ niên
Miên du giữa cuộc đời
Lả lơi với giặc đỏ
*
Trời còn cho ngọ ngoạy

Quậy sắp tám năm nằm trên giường tai biến não
Gieo bão giữa lòng người
Gặt gió muốn ra khơi
Mong hời chân tri kỹ
*
Tiên trách kỷ hậu oán bỉ

Thủ thỉ thầm thì lâm li khúc trường ca
Thà làm ma quân lực V.N.cộng hòa
Hơn làm cha thằng TẦU nô mãi quốc
*
Đầu o nó lướt

Vẹm to dọ bước
Bẹn ai mươn mướt
Chuốc cô say khướt
Mưu ma quỷ chước
Rước rắn nhập nha
*
TÂM chẳng giống ai THANH hỏi ai

Sầu riêng mang nặng nỗi u hoài
Cha sinh mẹ dưỡng dường như thế
Thời đành lưu lạc cõi trần ai
*
Xuất khẩu thành thơ tuổi mười hai

Truân chuyên trôi nổi lắm bi hài
Phải chăng nên thế thời ra vận
Thi văn nhạc nát gánh đôi vai
*
Lòng đau dạ thắt lệ long lanh

Nhân sinh mỏng mảnh sợi tơ mành
Mười ba lần vượt qua tường lửa
Đầu còn chưa bạc sợ chi xanh
*
CÔ TÔ vấn tự đâu thềm ngoại

Dạ bản TÂM THANH đáo BẾN THÀNH
Tranh đua không được trò thương mãi
GIA ĐỊNH nương thân gió vốn lành
*
TRONG TRẦN AI HỒ DỄ BIẾT AI
*

Thời trộm cướp thời giang hồ

Bọn côn đồ đảng cô hồn độc trị
Thế quốc nạn thế di tản
Dân lưu vong tiên rồng mong phục quốc
*
Con thổ phỉ thằng hồ tử

Quanh giường mồ hoan hô đồ bán nước
Rước TẦU cộng động BA ĐÌNH
Quên lạc hồng dòng lòn trôn mẫu quốc
*
Trọng hoàng kỳ khi phướn đỏ

Nguyện bỏ tam vô xác khô chủ triệt
Cướp sản nam phá băng bắc
Ngàn năm văn vật vần luật từ đầu
*
Ba mươi bốn tháng tư đen

Đốt đèn xem bên nào được giải phóng
Ánh sao vàng nền cờ máu
Hầm mỏ xỏ anh em bỏ núi rừng
*
ĐẢ THẢO KHẤU DIỆT ĐỘC XÀ
*
Đánh rắn phải đập dập đầu

Muốn diệt cộng TẦU phải đả cho đau
Việt gian vẹm dại bám râu
Không còn đầu đội bọ sâu tự rầu
Bầy đoàn thổ phỉ óc trâu
Đại dương biển lớn địa cầu khó mang
Chung tay thượng quốc kỳ vàng
Xua tan chướng khí sơn lam ruộng đồng
*
Môi em chưa lạc màu hồng

Trên giường cờ đỏ dễ còn phân đôi
Nước non chờ đợi một thời
Kinh qua tuế nguyệt lỗ lời ra sao
Tinh binh một lũ thì thào
Truy thằng giống vẹm hao hao tội đồ
Mây trôi sóng nổi mặt hồ
Chim sa cá lặn con đò đưa duyên
*
Em đừng nặng mặt ưu phiền

Anh quyết diệt rắn không thiêng không thề
Đả xà tảo thảo đi về
Long cung có thấy đam mê nhiệt tình
Gối chăn chưa được rập rình
Gió trăng cũng thấy lòng mình xôn xao
Phất phơ một giải yếm đào
Lâu ngày chầy tháng chóp mào héo tươi
*
Không mong nhìn tận mặt người

Năm nao cưởng bức chia đôi chúng mình
Bầu trời mặt đất mông mênh
Nhà ta rồi sẽ linh đình hơn xưa
Niềm vui biết mấy cho vừa
Con đàn cháu đống nắng mưa rộn ràng
Tung bay một lá cờ vàng
Đông tây nam bắc hiên ngang khí hùng
*
CHA CÁO DẠY CON CẦY

*
Phụ giáo tử

Tòng TẦU Ô , tử bất tuân bất hiếu
Trần chăn chiếu
Nông vườn XUÂN đức mạnh NGÁT động tình
Cõi mông mênh
Không táng xác cha chỗ nền cao giá
Khỏi đào mả
Bỏ tất cả vào giường mồ ướp khô
Cho chúng lạy
Đứa làm bậy đậy mồm lo thật kỹ
*
Đi đánh MỸ

Du kích mánh bánh bơ phơ kem sữa
No một bữa
Nhớ dành dụm bụm của quý đồ to
Phẩm vật cho
Che mặt mo ki bo vào xó bếp
Nghe lão gia
Một đêm ăn trộm bằng ba năm làm
Chí làm quan
Chẳng ai ngoan hơn trôn tổng bí thẩn
*
Anh cả đẩn

Cẩn thận chui qua nhà ông chủ bẩn
Trò đạo chích
Kích thằng lê bê con mác trạch đông
Bọn muỗi mòng
Kéo cho đông vào đèn lồng chính trị
Ngựa bất hý
Cương ca kỹ MỸ yên đĩ chân NGA
Dân biểu ma
Bám không tha núm vú già TẦU cộng
*
Tụi phản động

Rọng đại hồ cầm dăm lò hỏa ngục
Đưa lên bục
Đạo đức giả gả bán thánh buôn thần
Cưỡi đầu dân
Khuấy lần lần cái cần tăng nhân số
Coi chừng đổ
Bổ ngửa giữa tòa bất khoan quốc tế
Tiên học lễ
Giữ vững bệ đảng côn đồ độc trị
*
Trung chìu MỸ

Nhớ kỹ của viện trợ bất khoan khoan
Thấy cờ vàng
Cúi đầu lui theo vó câu khoái mã
Nghe bụt giả
Mặc áo cà sa bỏ qua ngũ giới
Tìm ma mới
Cởi áo giấy nhớ đậy chín đuôi hồ
Hậu văn nô
Đừng quên vài cô hầu sau trướng
*
LƠ THƠ TƠ LIỄU CHE ĐỜI
*
Bây giờ tôi mới mở vườn thơ

Khắc khoải tâm tư mãi đợi chờ
Mong hoài tri kỷ chân chưa đến
Lời hay ý đẹp trổ bơ vơ
*
Hơn ba thập kỉ vẫn hửng hờ

Thiên hình vạn trạng vẽ đường mơ
Người đi để lại tim tôi vỡ
Nữa mảnh trăng duyên cũng thẩn thờ
*
Rồi cũng một lần tìm phương sống

Bán thân lóng ngóng giữa mùa thơ
Chúm gởi rối bời hoa cỏ dại
Loay hoay tôi gỡ mớ rong khờ
*
Trăm năm nguyệt ẩn khuất mây mờ

Hồn thơ ai oán bóng trăng mơ
Chị hằng có muốn thăm chú cuội
Dây tơ thơ thẩn nối đôi bờ
*
Bến lạ hương xa em có nhớ

Năm nao học được chữ không ngờ
Tha phương cầu thực dư thương lệ
Mấy chục năm rồi vẫn ngẩn ngơ
*
Ba chục năm rồi có ước mơ

Thuyền tơ rộn rịp giữa hai bờ
Coi như chẳng có làn ngăn cách
Giao duyên tân cổ những vần thơ
*
Đợi chân minh chủ hoài chưa đến

Cởi hộ dân đen những búi tơ
Ba mươi bốn tuế còn chằng chịt
Vướng víu đời tôi luống thẩn thờ
*
Hồng phong gió dữ đã chơ vơ

Bách tính cầu mong được đổi cờ
Không còn tanh tưởi loang mùi máu
Hoàng kỳ sáng lạng ánh trăng thơ
*
Mộ khúc ngân nga vọng đáy mồ

Họ hồ than vãn với dòng ngô
Một thuở đam mê trò chinh chiến
Vì đâu nên nỗi một cơ đồ
*
Bây giờ tôi viết những bài thơ

Đau đáu tâm thanh mãi đợi chờ
Mong chờ thi hữu năm châu đến
Lời hay ý đẹp chẳng bơ vơ
*
Hơn ba thập kỉ đã lững lờ

Bỏ hết cho đời những ước mơ
Người đi để khổ tim tôi vỡ
Nửa mảnh trăng duyên cũng thẩn thờ
*
CÂY KHÔ CHỜ TRỔ LÁ
*
Từ khi em nhất quyết ly hương

Bỏ lại sau lưng những con đường
Tên thằng khủng bố con sát thủ
Ta đi dưới bóng trải thê lương
*
Từ khi em cất bước ra đi

Nguồn sống đời ta chẳng có gì
Còng lưng kiếm sống cùng nhân thế
Cúi đầu chấp nhận nỗi sầu bi
*
Từ khi em quyết sẽ không về

Con đường phố cũ bỗng lê thê
Hai mùa mưa nắng đầy thương lệ
Ta ngồi ôn lại những hẹn thề
*
Từ khi em định sẽ đi xa

Ta như lãng tử sống không nhà
Không còn bè bạn không thân thuộc
Sống như lây lất giữa tha ma
*
Từ khi em đến đất kỳ hoa

Là lúc trăng thôi đẹp dáng ngà
Chỉ thấy mây trời ngơ ngẩn lạ
Như gần mà như ở thật xa
*
Từ độ xuân tàn năm bảy lăm

Đời ta trôi dạt cõi âm thầm
Một người tri kỷ thôi thèm đến
Có còn ai nửa mộng hòa âm
*
Từ độ người gieo tháng tư đen

Ba mươi bốn tết chẳng lên đèn
Trên cành nêu rũ không hoa lá
Ta chờ chuông gió gõ leng keng
*
Rồi ngỡ em về qua trước ngõ

Dừng chân đứng lại bước vào xem
Cố nhân năm ấy còn hơi thở
Hay đã nằm sâu dưới đất chèn
*
Nắng hanh đợi mãi trận mưa rào

Hôm qua gió lớn bỗng xôn xao
Có phải binh hùng về trước cổng
Hoàng kỳ phất phới cởi cờ đào
*
KHỔ TAI LOA LÀNG
*
Loa làng ông ổng
Phỏng giái quê ta
Bà tám ba hoa
Vẹm già đánh MỸ
Nhà nước tính kỹ
Rước quỷ nhập nha
Gái ngoan vườn nhà
Mã xa xuất khẩu
*
Thi đua siêu mẫu

Cẩu lậu người ngoài
Đủ mọi loại sai [size]
Chân dài váy ngắn
Tây đen tây trắng
Kẻ thắng người thua
Buôn dân được mùa
Mõ khua nô lệ
*
Sờ vai nắn vế

Đứa bế đứa bồng
Trăm em chổng mông
Phòng không chồng ngoại
Mại dzô. Thương mãi
Chiêu đãi tam vô
Cổ mộ cáo hồ
Xác khô bất tữ
*
Lừa người xa xứ

Tứ phương đi về
Loa làng buôn lê
Tây nguyên bô xít
Thông tin bưng bít
Bịt mắt dân đen
Nhân quyền giỏi chèn
Vẹm quen dối trá
*
Đại biểu hỉ hả
Ông chả bà nem
Chính chị không quen
Giỏi lèn to mõ
Tự do ngoạy ngọ
Bỏ rọ hồ cầm
Văn nghệ sĩ câm
Xuyên tâm chiến hữu
*
Bại binh cố cựu

Dân chủ căm thù
Tự do chu du
Phù trầm hải ngoại
Vẹm cộng chiêu đãi
Lãi nhãi loa làng
Việt kiều chơi sang
Vơ quàng HÀ NỘI
*
Mấy tay phản bội

Vội chối tổ tông
Theo bầy lòng ròng
Tiền hô hậu ủng
Tim ung gan thủng
Quần chúng đại đồng
Tiểu đường số đông
Chẳng ngông cứu thế
*
SÀI GÒN thương lệ

Những tháng tư đen
Mùa xuân chưa quên
MẬU THÂN tắm máu
Lừa con dối cháu
Đau đáu HỘI AN
HƯƠNG GIANG mơ màng
THỪA THIÊN thiếu đức
*
LÂM LUẬT
*
In ba thiên sách
Đừng trách chỉ vài người thích văn thơ
Ưa mộng mơ
Chẳng ai ngờ mấy con nai tơ ngô ngố
Tâm tình thổ lộ
Một nàng ngồ ngộ bách bộ cả chục chàng
*
Mười lăm anh lăng nhăng

Rớt như sao băng hàng vạn dân đen uất ức
Nhục vinh tỉnh thức
Giữa địa ngục trần gian vẫn mênh mang màn danh lợi
Mấy ai hồ hởi
Dưới bàn chân loài quỷ đỏ
Bầy đoàn thổ phỉ
Trăm năm trồng chỉ toàn cây giới luật
Thảo khấu không thật
Duy vật chí minh chính mình khủng bố
Vẹm cống sản nổ
Dọn cỗ cho TẦU nô gia mãi quốc
Buôn dân bán nước
Rước giặc nhập nha phá hoại đất tây nguyên
*
Nguyền xài lâm luật

Bắt tội LÊ THỊ CÔNG NHÂN
Còng chân LÊ CÔNG ĐỊNH
Vu khống chống cộng NGUYỄN VĂN ĐÀI
Gài phản động LÊ QUỐC QUÂN
Bao vây điếu cày NGUYỄN VĂN HẢI
Bãi chức nhà báo không láo
Quy tụ luật sư có tiền
Bỏ vào lồng vô duyên cân công lý
Bỉ mặt hiền nhân
Bất cần TỰ DO DÂN CHỦ
Oan sai lủ khủ
Tủ ĐẠI HỒ CẦM
*
Đục đời cưa đức

Búa liềm bôi bác
Lê mác tham chiến
Các chú là ai?
Kẻ ngồi trên ngai
Ăn chia dài dài
Phương nam màu mỡ
Xe con ông chở
Tàu bố ông che
Đứa không theo phe
Đè đòn xuyên tạc
*
ĐẠP BA GÁC
*
Đẩy xe đi khắp bốn phương
Đạp ba gác mọi nẻo đường quê hương
Băng qua lối xóm ngõ phường
Ta đi tìm những tình thương vẫn chờ
Đêm về sáng tác nên thơ
Cầu mong giấc ngủ thiên cơ an bài
Ban ngày rát buốt hai vai
Gối chồn chưa mỏi khi đầy lúc vơi
Lả lơi chớt nhã giọng cười
Đổi trao thi tửu với người tri âm
*
Xe ba gác ta lôi ta đẩy

Chân vững vàng không xảy nạn tai
Chẳng nghe lời kẻ ngoại lai
Buôn dân bán nước tay sai giặc tầu
Đẩy hàng không đẩy hàng hai
Đạp xe xe đạp ai tài hơn ai
Trần thân trên đoạn đường dài
Mưa sa nắng trải hàng ngày rủi may
Đạp xe không đạp chỗ sai
Theo xe đành phải mặt chai môi dày
*
Trên đường thiên lý vác cày

Ta đi tìm lại những ngày thân thương
Tiếng cười rộn rả phố phường
TỰ DO.CÔNG LÝ HIỀN VƯƠNG đâu rồi
Tên thằng sát thủ soán ngôi
SÀI GÒN diệt chủng cũng ngồi ung dung
Mái trường cổ kính GIA LONG
Hởi ơi bẹn nhỏ to mông đổi đời
LĂNG CHA CẢ đã mù khơi
Miền nam hấp hối bốn mươi tên người
*
Tả quân cũng chịu hết thời

Nước non còn mất di dời sá chi
Ngài LÊ VĂN DUYỆT ai bi
NGẢ BA CHÚ ÍA cương thi lộng hành
Bầy đoàn mãi quốc háo danh
Bàn tay đồ tể đẫm tanh màu cờ
Lục thập kỷ tuế còn dơ
Văn nhân trí thức lượn lờ nơi mô
Hay chăng một bức cơ đồ
TRUNG HOA QUỐC CỘNG sắp vồ đến nơi
Lẻ nào an phận không chơi
Chí làm trai gái giỏi lời đi đâu
*
TIỀN XANH BẠC ĐỎ

*
Ta cầm đồng bạc sạch

Nhặt nhạnh mảnh tiền dơ
Mặt vẫn lạnh như tờ
Khi mân mê giấy rách
*
Mồ hôi đầm đìa đổ

Thấm vào những trang thơ
Nhiều năm mãi mong chờ
Vườn mộng mơ chưa nở
*
Tình ta yêu bây giờ

Góp gom thành một mớ
Vụn vặt ánh trăng trơ
Soi qua tờ bạc đỏ
*
Lỡ quẳng đi thơ nhạc

Tâm hồn ta tan nát
Nhớ thương hoài tiếng hát
Trên con đường phiêu bạt
*
Em đã qua bờ khác

Lác đác tin đưa về
Trái tim ta ủ ê
Nghe lời thề phụ bạc
*
Vào rừng thơ tan tác

Con cừu già ngơ ngác
Xơ xác khóm hoa duyên
Trong địa ngục buồn phiền
*
Mười năm vẫn không quên

Những ngày tháng xích xiềng
Trong lao tù quỷ đỏ
Cúi hèn theo trăm họ
*
Ta đi vào luồng gió

Màu đỏ máu bạn bè
Vinh nhục chẳng cần khoe
Dưới đòn đè dân chủ
*
Đêm thức đủ năm canh

Mơ thấy ánh trăng lành
Sáng soi qua mái rách
Vội in vào trang sách
*
LỠ MỘT LẦN
*
Ta đã lỡ một lần sau giải phóng

Vội đua đòi theo tư tưởng họ hồ
Thử đi tìm trong thế giới tam vô
Xem có thấy thật tự do hạnh phúc
*
Mộng vượt biên đành xa rời tổ quốc

Ngàn dặm đường mong ước "cứu quê hương"
Rủi hay may lạc giữa ngả ba đường
Vào nhập trại GIA TRUNG hơn bách nguyệt
*
Chỗ lao lung không học chi lý thuyết

Giặc đỏ hành trò quỷ quyệt ra chơi
Nơi tập trung hưởng cho tận mùi đời
Chiêu khủng bố sá kể gì trâu chó
*
Kiếp nhân sinh còn thua loài sâu bọ

Ba bữa ăn không bõ đánh hàm răng
Bụng tưởng no dồn đủ thứ rau măng
Trong ngục tối sẳn sàng chờ phản đối
*
Bọn đầu gấu nhục hình trong khám đợi

Tội mấy anh chính trị mới rỗi hơi
Đòi tự do dân chủ giữa cuộc đời
Đầy bạo lực cường quyền thời cách mạng
*
Đảng độc trị cấm ra lời ta thán

Nước VIỆT NAM chỉ có hạng vinh quang
Khắp phố phường ông ổng tiếng loa làng
Người hạnh phúc nằm trong mồ độc lập
*
Tưởng đã qua hết một thời bao cấp

Phong kiến nay cũng phân thấp phân cao
Mặc dân đen uất hận dưới cờ đào
Bọn giặc đỏ vẫn ào ào kiếm sống
*
Đảng đổi mạng to mồm rung bụng rỗng

Chẳng để thằng thân MỸ tử toàn thây
Đồng chí ta bẹn mẹm hở môi dày
Chiến lợi phẩm đầy bơ thừa sữa cặn
*
TỪ EM
*
Rứt đi một cánh hoa

Ta đau từng mạch máu
Xa mối tình yêu dấu
Ta nẫu cả tâm hồn
*
Em ngâm những vần thơ

Một thuở ta tôn thờ
Xin cúi đầu đa tạ
Tình ta đẹp như mơ
*
Từ trong bóng sương mờ

Bước ra một nàng thơ
Nhìn em còn ngờ ngợ
Quen nhau buổi hoang sơ
*
Yêu màu tím hoa cà

Thân hình em là lạ
Tăng thêm màu vàng da
Ta ôm chưa từng đã
*
Tim ta bỗng hóa đá

Lũ quỷ vào vườn hoa
Càn lướt trên cỏ lá
Chúng dẫm nát lòng ta
*
Lụa là một màu đỏ

Trốc tận gốc mai vàng
Cả vườn hoa tan hoang
Ta thành người vong bản
*
Nó vứt đi bụi cúc

Ta thúc thủ đứng nhìn
Đôi mắt vẫn không tin
Tầu nô đang mãi quốc
*
Ôi ! trời trăng mây nước

Thi nhạc bỗng trôi xa
Ta giống kẻ không nhà
Tấc dùi đâu cắm đất
*
Lẽ nào đành cúi mặt
Bọn thổ phỉ nhập nha
Hổ thẹn với sơn hà
Ta viết bản trường ca
*
TÂM THANH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét