Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

ĐỢI CHỜ part 7


TÂM THANH THI TẬP
*
ĐỢI CHỜ part 7
*
MÂY BAY QUA ĐỒNG
*
Nhậu về nhờ cậy chú tư kèm
Đến cổng tha ma bỗng nhớ em
Đêm khuya thanh vắng trời trăng sáng
Nó bảo lâu ngày chửa đến xem
Cỏ dày mới mọc cao bao tấc
Nằm thử một bên qua hết đêm
Đành lần bước một lê đi trước
Nhà ai đâu đó cũng lên đèn
*
Nhà ai mờ tỏ thấy hơi quen
Cổng cao rào thấp lỡ quên chèn
Gió thổi then rơi vừa he hé
Khỏi mời ông cũng vội bon chen
Hình như trong cửa đèn chưa tắt
Thấp thoáng qua mùng giông giống em
Gọi gia chủ mãi bà không thức
Đành thôi bó gối dựa bên thềm
*
QUA ĐÊM TRÊN THỀM
*
Gối đầu bậc đá ngủ qua đêm
Rượu uống mềm môi chửa đã thèm
Lẩu nấu chỗ nào mà ngon thiệt
Một ly chưa cạn vội kêu thêm
Ông già kể chuyện đời cô thắm
Nghe hoài sao lúc nhớ lúc quên
Đoạn cuối không hề tuyên bố dứt
Tức mình trăn trở mãi bên thềm
*
Tức mình thức giấc lúc nửa đêm
Bà chủ khua tay chỉ đụng mền
Lão bợm hồi hôm còn chưa đắp
Không nghe len lén bước chân êm
Gan to mới dám mò đi bụi
Chồng còn nhẹ dạy rộng tay kềm
Sáng mai sẽ biết thân bà nặng
Để xem chỗ đó cứng hay mềm
*
Đừng trách ra tay chẳng được êm
Bỏ bà giá lạnh với sương đêm
Đi nhậu không coi giờ nhớ giấc
Chắc vui trên vế mấy cô em
Mằn lưng nắn bóp nghề ca kỹ
Mỏ đỏ my xanh dưới bóng đèn
Cho có năm ngàn vừa hai xị
Phải chăng lão lén lập quỷ đen
*
Biết đâu lén chuyện kế bên em
Không nhớ nhà trông lúc đỏ đèn
Rồi sẽ bước về chân cao thấp
Thở ra nồng nặc rặt hơi men
Có bữa chưa vô nhà đã ói
Lay không tỉnh dậy lúc say mèm
Ba thứ đáng cay ngon gì uống
Vục đầu lu nước giữa ban đêm
*
BẠCH GIA ĐÍCH TÔN
*
Thân cao thước bảy kém chi ai
Trên dưới trong ngoài mã đẹp trai
Nhiều năm đèn sách chui tiền sảnh
Con cha cháu bác lủi hậu đài
Cậu ấm một thời danh quý tử
Đường chơi nổi tiếng bậc kì tài
Ngờ đâu vận mệnh không mong đợi
Gặp phải một bà cao vượt tay
*
Trúng số một bà to quá size
Xài chồng như dạy đứa con trai
Bỏ bài từ thuốc chừa ăn nhậu
Đêm về đúng giấc phải thượng đài
Từ độ kiếp chồng nên duyên phận
Quên đi thời trẻ lệnh anh hai
Em nhỏ ba thằng không mong đến
Chị dâu đả nữ khéo khoe tài
*
Chị dâu đả nữ giỏi ra oai
Chẳng lẽ đêm về lép vế trai
Chỉ cần xuất thủ chiêu bắt cọp
Anh hai mấy chú đã rơi đài
Lỡ lúc chịu chơi trò long phượng
Xem đứa dưới kèo có lặn dai
Lâm trận bất phân tình phu phụ
Ao nhà thua cuộc chuộng bơi ngoài
*
Đấu trường thua cuộc mặt vờ nai
BẠCH GIA dòng giống kém chi tài
Bạc bài hút xách vang rân tiếng
Một thủa ăn chơi bước khá dai
Gặp được chị hai phùng đại phước
Ban sơ không dạy, bảo chồng ai
Từ nhỏ ham chơi quen lười học
Bây giờ thuốc đắng đả tật ngay
*
Bữa qua ông đi nhậu với ai
Từ đầu đến cuối phải cung khai
Bao nhiêu đực rựa bao con mái
Làm chi xài hết cả đêm dài
Đừng mong rộng miệng dư hơi cãi
Tui sẽ cho ông biết chút oai
Từng đấm nhiều thằng xương mặt vỡ
Đá văng mấy đứa thượng lôi đài
*
Tối qua anh nhậu với tư đen
Lỡ vui quên mất họ lên đèn
Nhà chú TÂM THANH nhiều chuyện kể
Có đâu ca kỹ để mình ghen
Đoạn cuối chưa nghe qua tường tận
Ổng đã buông chai đậy mắt ghèn
Ra về còn nhớ thằng bốn hắc
Đến bãi tha ma bỗng ghé em
*
MIẾNG ĂN LÀ MIẾNG TỒI TÀN
*
Út đen yểu tử bởi thương hàn
Nóng sốt nhiệt cao chắc phát ban
Thầy thuốc không cho ăn đồ cứng
Ông lén đem cho nó một bàn
Dạ thủng ruột bung từng khúc một
Tham lam đành chịu mạng vong oan
Anh giết thằng em không liềm búa
Hồi sau khó tránh cảnh tan đàn
*
Ai biết út thèm xơi bánh chưng
Chìu em theo thế chẳng đặng đừng
Ba bốn hôm đau toàn lua cháo
Chó mèo còn ngán nói chi cưng
Đang ăn nó thấy xin vài miếng
Tui tặng cho luôn chẳng kịp dừng
Ai dè mới nuốt hơn phân nửa
Bỗng thở hơi lên một lát ngưng
*
LÁ VÀNG TIỂN LÁ XANH RƠI
*
Út đen mười tuổi chầu trời
Vui chưa được mấy cõi đời lầm than
Ngẩn ngơ ngụp lặn suối vàng
Miếng ăn là miếng tồi tàn vẫn ham
Chẳng qua bụng vốn tính tham
Con dòng cháu giống đa mang di truyền
Bà LAN đau xót như điên
Mười ngày chín tháng thập niên bỏ tàu
*
Tư tình bấm bụng đớn đau
Báo cho lão HẮC qua cầu tiển con
Dù rằng oán giận vẫn còn
Lẽ đâu lâm tử cha con chia lìa
Về nơi thế giới bên kia
Nghĩa tử nghĩa tận rộng bia miệng đời
Lá vàng khóc lá xanh rơi
Màn tang từng mảnh tả tơi xuống cầu
*
Sông dài nước chảy về đâu
Có hoài tình mẹ một bầu yêu thương
Bây giờ hai nẻo âm dương
Đường trần mẹ vẫn khẩn trương với đời
Con không thức dậy vui chơi
Đá mèo đánh chó khơi khơi mặc lòng
Đôi môi tím tái đêm đông
Út ơi ! ngày đêm mưa nắng bế bồng còn đâu
*
Sao con sớm vội qua cầu
Để cho mẹ phải lên lầu hoài hương
Còn ai thịt cá nhằn xương
Còn ai đau ốm bên giường chăm lo
Đưa con cô độc qua đò
Bến thương lặn lội thân cò vấn vương
Bây giờ không được chung đường
Cơm ngon ai nấu ngủ thường ai lay
*
ĐÁM MA CON
*
Đành quên bổn phận cũng làm cha
HẮC BÌ cỗ tử dám đâu qua
Vẫn sợ bà LAN còn căm hận
Hay vì đau đáu mối duyên già
Gặp mặt dày da chưa hết thẹn
Cúi đầu chán ngán nỗi thù xa
Đành thôi đóng cửa buồn riêng phận
Coi như đã dự đám con ma
*
Coi như đi dự đám con ta
Hai đứa nhỏ to lỗi tại bà
Tay đen dù rửa hoài không trắng
Đành lòng giao hết BẠCH ĐẠI GIA
Lũ trẻ chỉ biết rằng cha chết
Có đâu xuất hiện tựa hồn ma
Tới lúc TƯ ĐEN mười tám tuổi
Nên nói hay không tự kể ra
*
Nên nói hay không nó có cha
Vì sao cô độc một thân già
Lâu lắm không màng qua thăm viếng
Dẩu biết bên sông bóng một bà
Bốn đứa con thơ hoài trăn trở
Tụi bay cùng mẹ lại khác cha
HẮC bì BẠCH cốt thề không đội
Trời chung rồi cũng sống chung nhà
*
Không đội trời chung giữa chính tà
Dù cùng một lỗ được chui ra
Đầu xanh oan nghiệt đâu gây tội
Thù sâu thăm thẳm mỹ nhân hoa
Quân tử khó qua trầm luân ải
Tiểu nhân đành giở thủ đoạn ma
Dù biết chung thân mang sầu hận
Giận kẻ cưu mang nỗi bất hoà
*









Mượn gió bẻ cành thời mơ mộng
Sao còn trăn trở mãi trong lòng
Thiên địa linh thiêng xin chứng giám
Vui gì khi đón tiết lập đông
Vợ mình vương vấn hương người khác
Đôi gối tân hôn chẳng đượm nồng
Thời gian cứ ngỡ vào quên lãng
Ngờ đâu chuyện cũ vẫn sót bông
*
Tim nàng lạnh giá tựa chiều đông
Gượng vui chăn gối lúc bên chồng
Làm tình chỉ thấy đầy khiên cưỡng
Dường như gió thổi lúc qua đồng
Nhắm mắt để mơ về người khác
Trân mình toan tính chuyện sang sông
Dễ gì thoả mãn tròn một tối
Giả mệt thường khi sẳng tiếng không
*
Nén hờn câm hận bực trong lòng
Năm năm tình nghĩa cũng bằng không
Gió trăng quên mất khi ân ái
Nàng nỡ ra đi bỏ lại chồng
Phân nửa đời mong chờ chẳng thấy
Ngậm ngùi nhìn lũ sáo sang sông
Lạnh lẻo từ sân vào phòng ngủ
Hương dường vương vấn tấm chăn bông
*
MƯỢN LỬA THIÊU SẦU
*
Mười năm sáo đã sang sông
Bỏ lồng trống vắng ngỡ ngàng nhớ thương
Gối chăn nhăn nhó trên giường
Ái ân thoang thoảng mùi hương đoạ đày
Tội kia dù lỡ nặng gây
Trăm năm há chẳng giải bày cùng nhau
Đưa em lên bậc cao lầu
Lẽ nào không đặng quên câu hận thù
*
Năm năm tình nghĩa để đâu
Người đi chắc đã đi lâu lắm rồi
Trên bàn hương khói ngồi cười
Hay đầu thai sớm lên đời như ai
Nhân sinh há dể chẳng sai
Cảm thông bất khả đau hoài ngàn thu
*
“HẮC bì gom mớ tình thù
Ngủ chung với đống lửa bu quanh mình”
*
Hoả thiêu cho trọn chữ tình
Trăm năm chưa vẹn mộng mình với ta
Rủi mai hồn phách làm ma
Cũng thề quanh quẩn bên bà MAI LAN
Hỏi rằng một quả tim vàng
Cho ta một chỗ trong nàng được không
Dẫu sao một thuở làm chồng
Cũng đâu đến nỗi bạc lòng với em
*
Có thằng con út ngâm đen
Thôi nôi đã vắng tiếng khen trong nhà
Làm sao nó nhớ mặt cha
Âm ty xuống trước mà ra nhận người
Phụ thân ngắn ngủi một thời
Trần gian quên bế cửa trời chẳng đưa
Trải qua lửa nắng dầu mưa
Phận cha riêng chịu con chưa tội tình
*
ĐƯỜNG ĐỜI MÊNH MÔNG
*
Lửa khói vùi xong giấc mộng đời
Tro tàn theo gió một tay chơi
Hận người quân tử quên không dễ
Hờn bóng thuyền quyên lỡ mở lời
Chẳng đặng cùng nàng nên duyên phận
Đừng hòng có đứa rảnh rang bơi
Nhổ cỏ tiếc rằng không tận gốc
Lọt sàng phản phúc hở đôi môi
*
Mặt đất vẫn tròn như muôn thuở
Mênh mông sao hẹp một đường đời
Chuyện cũ cố nhân hoài tái ngộ
Đành cho bật mí thủ đoạn chơi
Bi hài ngơ ngẩn trên lầu ái
Giường ân tàn rụi cõi vô hồi
Oán hận mang theo trong khói lửa
HẮC bì xương cốt cháy đen thui
*
Đường đời đôi lúc chẳng mênh mông
Thương ghét buồn vui giữa cánh đồng
Cày qua cuốc lại hoài cũng gặp
Một mảnh tình rơi xót cả lòng
Bày chi cám cảnh tình trai gái
Đã có xuân thời lại muốn đông
Phải chi nhân thế đồng tính cả
Chắc khỏi chia hai một bộ lòng
*
Để khỏi chia hai một cỗ lòng
Nửa đem về cúng nửa trôi sông
Tư ĐEN được mẹ thông nguồn cội
Khăn tang siết chặt lệ xuôi dòng
Cha sinh không nặng bằng mẹ dưỡng
Ba nén hương dâng một chút công
Vừa hờn vừa tủi cho thân phận
Ai nỡ buông tay giống nối tông
*
BỐ CHA MA BA
*
Cứ ngỡ rằng tui chẳng có cha
Bỗng đâu xuất hiện một ông già
Hôm rồi mới chết vì tự đốt
Mẹ bảo con về cúng đám ma
Mang nỗi tủi hờn sâu trong dạ
Buồn nằm thao thức cả đêm qua
Sao lại đội tang cho người lạ
Hơn chục năm trời thiếu bóng ba
*
Hơn chục năm dài không thấy cha
Bỗng nhiên tui cũng có ông già
Chưa từng thưa thốt thương yêu tía
Quên mất một thời quen biết ba
Ở đâu có được con còn bố
Làm sao nhớ lúc bõ chung nhà
Một đời mẹ dưỡng thay thân phụ
Chẳng lẽ bây giờ khóc lão gia
*
Hai anh cũng bảo họ khác cha
Ngồi trên trang cúng ảnh ông già
Vì sao cha mẹ đành xa cách
Chuyện cũ đời xưa em khỏi tra
Chỉ biết mình chui từ bụng mẹ
Hơi đâu nhiễu sự mấy hồn ma
Ông nào chồng má nên thưa bố
Vài ông lẻ tẻ ở nơi xa
*
Vài ông lẻ tẻ cần chi biết
Lâu lâu một tối bỗng mò qua
Em tìm hiểu chi cho mệt xác
Chỉ thêm đau xót bụng u già
Chỉ biết anh em mình khôn lớn
Bằng tình thân mẫu chẳng đâu xa
Nhiều ông một giống truy phong mã
Em chớ noi gương mấy lão già
*
CÔNG ĐỨC SINH THÀNH
*
Đường đời vạn dặm nhiêu khê
Riêng ta vẫn đứng bên lề truân chuyên
Vì ai gánh nỗi ưu phiền
Do đâu người lại gắn liền đời ta
Bầu cua cá cọp tuôn ra
Mấy con khác dạ thưa cha đứa nào
*
“Trên trời có vạn vì sao
Phận ta dưới đất đớn đau một mình”
*
“Trúc xinh trúc mọc đầu đình”
Bao lâu cha sống một mình hởi ba
Dòng sông đâu có bao xa
Con đò xuôi ngược người qua kẻ về
Trời buồn sóng cuộn lê thê
Con buồn thân phận nảo nề nặng ôm
Khi nào bến nước vẫn còn
Thuỷ triều lên xuống quay tròn hồn con
*
Cha đi về cõi xa vời
Mặc con ở lại với người thương yêu
Mang ơn cha chỉ một điều
Gửi con vô chỗ chứa nhiều tình thương
Mười lăm năm một đoạn đường
Hai anh giỏi nhịn hay nhường thằng em
Hỏi anh sao dáng em đen
Anh cười bảo mẹ thức đêm hơi nhiều
*
Sầu đời chẳng được bao nhiêu
Giận hờn than oán mấy chiều cũng xong
Coi như vết sẹo trong lòng
Để lâu mờ nhạt như không có gì
Tình yêu của mẹ ai bì
Người nào chồng mẹ mặt lì gọi ba
Chắc chi ông ấy cho qua
Một thằng răng tóc thịt da hẳn hòi
*
MÂY BAY THEO GIÓ
*
Chồng mẹ chưa chắc sẽ làm cha
Vài đêm thấp thoáng một ông già
Có hỏi cũng ầm ừ bạn cũ
Không chào tay thủ sẳn roi da
Hớn hở chung vui màn duyên mới
U buồn con xuống giọng tình ca
Hồi xuân gái goá hồng đôi má
Chóng quên năm chục giấc đông kha
*
Cố quên năm chục tuổi xuân già
Đen đời không xạm mặt làn da
Mắt vẫn long lanh trong trăng gió
Dù tim nhoi nhói lúc mưa sa
Ái ân nghe tiếng lòng thổn thức
Mây bay theo gió đến phương xa
Tiếc mãi một thời làm con gái
Qua đồng rơi rụng đoá hồng hoa
*
Sang sông quyết sắm đoá tàn hoa
Đưa về thưởng lãm tại BẠCH GIA
Có đâu chê trách đời cô thắm
Hân hoan hạnh phúc cảnh chung nhà
Khoái lạc coi như chưa mấy nả
Giường ân cõi ái bỗng chia xa
Đau đớn nhăn nheo lòng chăn gối
Thấm thoát thoi đưa bóng nguyệt già
*
Thấm thoát thoi đưa bóng xế tà
Nắng mưa sương gió phủ đời hoa
Còn gì trong mộng chưa từng trải
Bốn đứa sinh ra ở lại ba
Hai thằng trăng trắng qua nhà vợ
Một đứa đen đen vẫn giữ nhà
Mấy đứa không cha cùng bụng mẹ
Nội gia sau trước mệt thân bà
*
TẤN VỀ NỘI
*
Gia thất mối mai hai thằng lớn
Chàng TÂM sợ vợ tiếng râm ran
Lúc thời con gái em chưa mập
Mới qua hai lửa đã thừa cân
Bớt mỡ nàng thường xuyên luyện võ
Tay chân nhuần nhuyễn miếng phòng thân
Lâu lâu giở lại bài quyền thủ
Cứ tưởng lang quân chỗ tập dần
*
Thằng THANH còn đỡ chuyện tề gia
Con vợ dễ coi khá nếp nhà
Chẳng mấy khi khua mâm đụng chén
Không để cho bà phải bước qua
Nặng nhẹ hạ hồi sau phân giải
Tránh khỏi đôi co chuyện bất hoà
Thông gia cũng được lòng bọn trẻ
Dù rằng cư ngụ cũng không xa
*
Con vợ thằng TÂM sớm mồ côi
Người thân chẳng còn mấy trên đời
Cậu mợ nơi xa không thường viếng
Cô dì chú bác cũng im hơi
Vài bữa lại cõng về bên nội
Hai đứa con cưng một giống nòi
Phu phụ lo làm không rỗi rảnh
Chăm lo mấy cục nợ to môi
*
NƯỚC MẮT CHẢY XUÔI
*
Ngày xưa cho đến thời nay
Chảy xuôi nước mắt đắng cay lòng bà
Bao năm bảo bọc thằng cha
Tới phiên con nó tuổi già chẳng tha
Ốm đau lại bế bồng qua
Tiền trường bạc chợ toàn gia thiếu quà
Lâu lâu cả bọn khóc la
Ti vi hư cũ bộ loa hết thời
*
Bà không một lúc thảnh thơi
Con hai đi khỏi đến vời thằng ba
Vợ chồng nó mới tăng ca
Hai đứa con nhỏ trường xa chưa về
Trong nhà trăm chuyện bộn bề
Bà ra tay giúp nặng nề chi đâu
Chỉ như nước chảy qua cầu
Mưa rơi trên lá lên lầu thưởng hoa
*
Cho rằng bà chẳng mấy già
Nhàn cư bất thiện ở nhà không yên
Tư ĐEN cũng thấm tính hiền
Mẹ đi chăm cháu ôm phiền tự lo
Bờ xa cô độc thân đò
Ngược xuôi qua lại khó dò nông sâu
Nắng mưa dần bạc mái đầu
Bỗng nhiên một bữa quặn đau trong lòng
*
Khám xem có bệnh gì không
Tư ĐEN chở mẹ tới phòng siêu âm
Tử cung nổi bướu có mầm
Ung thu đã thấm di căn khó lường
Mau vào chửa trị nhà thương
Để lâu e phải lên đường như chơi
*
“Tổ cha cái cục không mời
Khi không nhảy bổ khơi khơi vô lòng”
*
TÌNH CŨ KHÔNG RỦ
*
Mả bà cục bướu ở trong lòng
Làm mưa tạo gió chỗ không mong
Cứ ngỡ cũng còn nhiều năm nữa
Bà mới phải đi tìm gặp ông
Cơn đau quặn thắt thường ban tối
Đúng giờ cao điểm vẫn hay trông
Người tình từ thuở còn mua bán
Nhân duyên quán rượu ở ven đồng
*
Cáo vợ đã về chầu tiên tổ
Lão già còn sợ lũ con đông
Uy danh một thuở ông phường trưởng
Nghĩa cũ tình xưa lén vượt đồng
Mềm gan cũng vẫn tham đồ cấm
Có phải tình yêu đến thật lòng
Lâu ngày chày tháng thăm điền thổ
Xem có mòn không mấy khúc cong
*
Trăng tròn tháng trước ông qua bến
Nghe nói bà mang bướu trong lòng
Đường xa than mệt dông về sớm
Tình nhân mặc kệ với gió đông
Thế là xong hết thời ân ái
Cây đa sương gió rũ bờ sông
Con đò xuôi ngược thôi mong nữa
Đôi má đêm nay cũng chẳng hồng
*
SẦU ĐÔNG
*
Đôi má sầu đông rũ phấn hồng
Hoá xạ lâu ngày trị chẳng xong
Người ta xuống bút lên bàn mổ
Cắt bỏ đi luôn một đoạn lòng
Con cua khoe của dài tám cẳng
Rớt một hai càng dễ như không
Nay mai nó mọc lên y cũ
Xuân qua gái goá hết mong chồng
*
Xuân qua gái mẹ má thôi hồng
Cái chỗ ươm sầu bỗng ướp đông
Đớn đau không phải vì thôi ngứa
Bởi nửa hư kia thối cả lòng
Nằm trên giường bệnh nghe cay đắng
Thân nhân con cháu mãi buồn trông
Chỉ mỗi thằng tư ĐEN chăm sóc
Anh cả chị ba khỏi có mong
*
Đứa to đứa nhỏ lo bầy trẻ
Vào thăm bà bệnh sẽ lây qua
Cứ ngỡ mổ xong vài ba bữa
Rồi chắc lành mau cái nợ già
Vệ sinh cơm nước tư ĐEN đảm
Bực bội trong lòng mẹ giỏi la
Dù bỏ dở dang trường đại học
Con ngoan vẫn chẳng chút nề hà
*
Tư ĐEN một tiếng chẳng than ra
Ngày đêm không dám bỏ mẹ già
Hậu phẩu chưa qua giờ nguy hiểm
Hết lòng chăm bẳm ở bên bà
Nửa đêm điện thoại bàn TÂM réo
Bệnh viện kêu vào lo đám ma
Thằng THANH cũng được nghe thông báo
Tức tốc lên xe kéo cả nhà
*
ĐÁM TANG BUỒN
*
Nhà thương đứa khóc đứa la
Đòi xem bà đã ra ma thế nào
Ngờ đâu mạng chẳng làm sao
Trong phòng hậu phẩu chìm sâu ngủ vùi
Chết thằng tư mặt đen thui
Ngồi ngoài đột quỵ ngã chùi xuống hiên
Tử thần đoạt mệnh bỗng nhiên
Số bà chưa đoạn thay xiềng tư ĐEN
*
Hai nhà len lén rút êm
Chuyện thằng tư chết chẳng thèm hở môi
Sợ rằng bà cũng lìa đời
Đám ma trùng táng ai mời ai không
Bầm gan vẫn phải chìu lòng
Lễ tang chia nửa tiền “mừng” phân đôi
*
“Láng giềng hàng xóm khỏi cười
Trống kèn chẳng gọi khách ngồi thảm thương”
*
Ba hôm đẩy xác lên đường
Bạn bè trai gái chung trường tiển đưa
Trời buồn trời đổ nặng mưa
Hai bà dâu chị sợ trưa bỏ về
Ăn sàn vài đứa hẹn thề
Thân giao cùng lớp cận kề học chung
Đăng khoa chẳng được tương phùng
Cúng thêm ly rượu lạnh lùng đổ đi
*
Phòng trong hai chị thầm thì
Tính tiền phúng điếu thu chi ít nhiều
Chia đôi mỗi đứa bao nhiêu
Thở than lỗ lã ăn tiêu lắm điều
Hai bà ba chuyện cơm thiu
Cãi nhau ỏm tỏi bêu rêu miệng đời
Thằng anh cúi mặt ngon xơi
Mấy ngày tang sự nghỉ ngơi không đầy
*
CHIA THỊT CHÁO KHUYA
*
Người đã đi rồi thế cũng xong
Mấy ai thương tiếc mãi trong lòng
Bạn gái không ưa chàng đen nhẽm
Bè trai chẳng thích đứa chơi ngông
Trà rượu như con ông thừa tửu
Bạc bài tựa đứa vẫn dư công
Của nả ba thằng đau lòng mẹ
Từ nay khỏi nghĩ chuyện bao đồng
*
Bà nằm an dưỡng có bao xa
Vài ngày anh chị mới dòm qua
Săn sóc ôm sô bầy y tá
Hơi đâu đụng chạm tới thân già
Ung thư sức mấy mong mau khỏi
Hăm mốt ngày thôi bảy nhân ba
Hai cô dâu trẻ thầm toan tính
Giá đáng bao nhiêu của nội gia
*
Đáng giá bao nhiêu mấy dãy nhà
Trăm phòng nghỉ trọ khách gần xa
Còn thêm một cái tư dinh lớn
Tiết kiệm lai rai sổ nhỏ quà
Nhiều tiền lắm của danh bà nội
Ngân hàng quen biết chị em ta
Trùm sò giữ sách dài con nợ
Chưa kể quên đòi đám cháu ma
*
GIẤC MƠ CHỜ CHẾT
*
TÂM THANH một bữa nghe nàng bệnh
Xăng xái vào thăm tại dưỡng đường
Gói quà tình nghĩa dù nho nhỏ
Cũng lớn trong lòng nỗi nhớ thương
Nàng không nhận biết ra ai nữa
Dù kẻ qua đêm lỡ một giường
Thần chết tựa hồ đang đi đến
Hồng hoa còm cỏi bộ da xương
*
“Có phải thân em lộ bộ sườn
Vẫn còn thoi thóp thở thê lương
Gọi tên sao chẳng thèm lên tiếng
Không nhớ đêm nào đã bảo thương
Mấy ngày hạnh phúc đời lãng tử
Trăm năm day dứt lúc lên đường
Dù chẳng một lời ta hò hẹn
Có nên quên hết chuyện trên giường”
*
Trong cơn mê sảng bỗng gọi chồng
Anh đợi chờ em có muộn không
Rộng lòng xá tội thêm lần nữa
Mồ chưa xanh cỏ đã thay lòng
Vì đám con thơ còn nhỏ dại
Làm sao giữ tấm băng trong
Theo dòng nhân thế đành trao đổi
Chăn gối đau thương mộng bất đồng
*
LẠNH LÙNG CHĂN GỐI
*
Gối chăn lạc lỏng bơ vơ
Ân không vui đợi ái chờ buồn thiu
Gió trôi sương đổ hắt hiu
Trần gian lắm kẻ quen điêu hay lừa
Dẫu thân dầm dãi nắng mưa
Mưa không thấm đất nắng chưa gội đầu
Đổi trao một nắm thương sầu
Chuyện đời vay mượn ai đâu nặng tình
*
Đớn đau gánh chịu một mình
Tìm đâu được tấm chân tình như anh
Trăng soi phận bạc mong manh
Vùi hoa dập liễu bẽ bàng đời em
Đêm đêm thao thức bên đèn
Chờ người trong mộng vẫn quên không về
Tìm anh trong những cơn mê
Hỏi rằng hai chữ ước thề để đâu
*
Mình ơi sao vội qua cầu
Để em trăn trở trên lầu trăng hoa
Vui chân lướt sóng NẠI HÀ
Tuổi xuân anh vẫn chưa già phải không
Vợ anh má đã thôi hồng
Môi trôi son đỏ ròng ròng lệ rơi
Bướm ong cũng khó bắt mồi
Giường hoa lẻ bóng sàng đời ngã nghiêng
*
Mình ơi khôn sống chết thiêng
Cho em bén gót qua miền đất ma
Đừng chê một đoá tàn hoa
Bướm non ngưng đậu ong già dừng leo
Gió sương thân phận bọt bèo
Biết đâu quỷ đỏ vẫn đeo đến cùng
Học trò sát thủ SINH CUNG
Chẳng bao giờ biết ngượng ngùng là chi
*
TRĂN TRỐI
*
Bộ xương ôm gối thì thào
Mình ơi ! nỡ để chỗ nào của kia
Phải chi sớm biết đứt lìa
Cho em đem cất lúc chia tay chàng
Chẳng đành vào kiếp lầm than
Bướm ong mặc sức buông cần câu hoa
Năm mươi tuổi vẫn chưa già
Học trò HỒ tặc dễ tha không nào
*
Đêm nằm mộng dưới trăng sao
Anh ơi cái đó biết đào ở đâu
Lửa tình ngùn ngụt lao xao
Truy hoan chẳng đặng cồn cào ruột gan
Phải đâu phụ nghĩa tào khang
Anh đi chẳng nhớ còn mang bên mình
Thuỷ chung cả một khối tình
Đời em như bụi lục bình nổi trôi
*
HOẢ TÁNG
*
Một chiếc khăn tang phủ đất trời
Hoả thiêu sạch sẻ mạng dân chơi
Khói lửa đưa em về tro bụi
Non nước buông trôi cả cuộc đời
Mấy kẻ thương hoa ngồi than vắn
Bao người tiếc ngọc thở dài hơi
Lãng tử hồi đầu về lối cũ
Mây bay qua núi đón em rồi
*
PHẤN THÔNG HỒNG
*
Cây đa rũ lá đợi bên sông
Đò đưa chẳng rước kẻ chung lòng
Ai về với đất cho ta nhắn
Đau xé tim già lúc lập đông
Một lời thề hẹn không quen hứa
Mây trôi theo gió quyện trên đồng
Kiếp sau nếu có hồn thơ thẩn
Hãy réo giữa trời một gốc thông
*
Réo giữa nhân gian một gốc thông
Đời người tương tự gió qua đồng
Trăm năm chỉ thấy toàn thương hận
Sa đoạ bụi đời tắt ước mong
Đớn đau dằn vặt bao ngày tháng
Rỏ máu tim ta phấn bỗng hồng
Lầm lủi tìm em trong ảnh ảo
Vẫn còn nhung nhớ lúc sang sông
*
Con đò xuôi ngược thôi rời bến
Cây đa thui thủi đợi bên sông
Hậu kiếp thề chung đôi gót mộng
Cùng em thơ thẩn dạo trên đồng
Lao xao chẳng vội theo làn gió
Mây bay tan tác giấc mơ hồng
Rồi sẽ quên mau đời bạc phận
Tiền tài danh vọng cõi hư không
7/8
TÂM THANH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét