TÂM THANH THI TẬP
*
ĐỢI CHỜ part 1
*
“Dành cho tất cả bằng hữu
Dù nhiều người đã đi xa”
*
TÌNH KHÚC
*
Gót hoang buồn dạo vũng tơ tình
Vào vui hội mênh mông mây khói
Nhựa ma thảo mềm chân lãng tử
Men rượu đào nản bước trường chinh
Ta ôm đầy thân xác hữu hình
Cho còn tiếc phí hoang nào nỡ
Lòng muốn dừng chuyến xe tuột dốc
Nhưng hồn đang lên giấc mơ tiên
Thế thời đành định đoạt trời hiền
Đinh văn quang - tặng - Đinh văn hùng :1969
*
TUYỆT BÚT
“ĐINH THIÊN DUNG”
*
Người qua người lại chẳng quen
Người đi người đứng người quên chưa về
Người nào vội bước lên xe
Ghế trơ mặt đá bên hè tháng năm
“BÊN HÈ”
04-03-2003
*
MƯA GIÓ
*
Về đầu sông nhớ cuối sông
Hàng cây lúa rẫy giữa đồng chờ trăng
Cái nghèo cứa nát da chân
Môi thơm duyên phận ngủ thầm qua đêm
Nỗi buồn còn lại mình em
Mưa ngâu ướt thẫm bậc thềm đá ong
Mưa đầu sông mưa cuối sông
Thuyền con bến vắng mênh mông gió ngàn
THỜI VĂN-1998
ĐINH THIÊN DUNG
*
BÀI THƠ GỬI TÂM THANH
*
Khi buồn im như nấm
Lúc vui cười hề hề
Ngửa mặt nhìn trăng lạnh
Treo giữa trời mênh mông
Rượu say rồi mặc cả
Ôm một lồng ngực không
10-12-2003
ĐINH THIÊN DUNG
*
TAM HÀ CUỐI NĂM
*
Cuối năm ngày vội vả đi
Chuyến xe khách vắng cũng ì ạch qua
Bụi đường đỏ mắt phù hoa
Âm ba vang vọng xa xa cuối trời
Gió luồn qua kẻ môi cười
Không dưng nghe lạnh trong tôi cuối ngày
01-2004 :ĐINH THIÊN DUNG gửi TÂM THANH
*
KHÔNG LỜI
*
Trong đôi mắt ấy rất buồn
Chìm sâu lắng nỗi suối nguồn xót xa
Tặng em một đóa hồng hoa
Thôi thì đành thế như là bóng mây
*
Người đi ôm nặng đắng cay
Người đi đi mãi về đây cuối chiều
Vẳng nghe như có tiếng tiêu
Nhẹ nhàng rơi rụng ít nhiều mây tơ
Chiều tàn nhạn lạc ngẩn ngơ
Đi tìm chiếc bóng vẩn vơ hẹn hò
*
Trong con mắt ấy có hồn
Mênh mang lặng lẻ cội nguồn phù hoa
Bên đường ai nỡ bỏ qua
Thôi thì nhặt vậy chẳng là chút duyên
TÂM THANH & ĐINH THIÊN DUNG
04-2003
*
KHOẢNH KHẮC BÌNH YÊN NGỌT NGÀO
*
Đêm xuân tìm đến thăm em
Đem theo lời chúc bình yên ngọt ngào
Mừng tôi em mở môi chào
Bàn tay trao gởi vỡ òa hương thơm
ĐINH THIÊN DUNG
02-2004
*
NGÀY GIỖ
*
Kèn kêu ai xé lụa dài
Ngây ngô tôi nhặt một hai bông hồng
Đem về thả xuống dòng sông
Trôi đi trôi mãi chẳng mong chờ gì
ĐINH THIÊN DUNG-15-10-2001
VĂN NGHỆ số 42-08-11-2001
*
KHÔNG TÊN
*
Hồn không đợi nên mùa xuân chẳng đến
Em hững hờ rứt nhẹ mấy đài hoa
Chiều xế rồi còn ngần ngại chân qua
Xuân không đến ta mang hoa đến tặng
HÙNG-QUANG-1995
*
BÀI THƠ TÌNH ĐẦU NĂM
*
Qua đi ngày cũng qua đi
Còn em ở lại với ta giữa đời
Chia nhau phân nửa môi cười
Bỏ đi gian dối giữa người và tôi
Theo nhau về chốn xa xôi
Buồn vui rồi cũng thế thôi ; bàng hoàng
ĐINH THIÊN DUNG-15-02-2004
*
15-02-2004
*
ĐIẾU VĂN
*
Ô HÔ AI TAI
ANH HÙNG MẠT VẬN
NĂM MƯƠI NĂM LẺ CHẲNG MỘT GÓI TÌNH
SỐNG TRONG THẾ GIỚI MÔNG MÊNH
CHẾT MỘT MÌNH , KHÔNG CON
*
MẢ MẸ MÀY THẰNG CHỘT
BỎ ĐI BƯỚC MỘT
KHÔNG THỐT MỘT LỜI
CHỘT ƠI LÀ CHỘT
TRĂM NHỚ NGÀN THƯƠNG
NĂM SAU AI ĐỐT NÉN HƯƠNG GIỖ ĐẦU
TÂM THANH ai điếu
*
BÀN TIỆC TIỂN ĐƯA
*
Lê chân sau cỗ quan tài
Dòng người bỗng chốc chảy dài xót xa
Bây giờ là quỷ là ma
HÙNG ơi ! có phải mày xa tao rồi
Giọt buồn thấm mặn bờ môi
Một hình không bóng qua đồi hóa thân
Đài cao phong hỏa tẩy trần
Có còn nghe tiếng thì thầm lửa reo
*
TIỆC ĐÊM
*
Vui buồn cũng chẳng ai theo
Vần thơ ly rượu bọt bèo đổ đi
Dáng tiên vẫn độ xuân thì
Bạc đầu xanh tuổi chưa chi đã tàn
Tay CƯỜNG chân BỞI lòng HOÀNG
CHÁNH khua TƯỚC réo ngỡ ngàng TÂM THANH
17-02-2004
*
HÌNH MA
*
TIẾN , ĐĂNG một khúc ai bi
Biết người yêu MẾN tình si đâu rồi
Mấy người tiển bạn qua đồi
Có ai nhắn hộ đôi lời thở than
Gượng cười trong suối mộng vàng
Còn con mắt cuối mơ màng lứa đôi
Từ nay ta cất giọng cười
Vô duyên hứng lấy giọt đời tràn ly
*
ẢNH QUỶ
*
Cửa sầu khép chặt đôi my
Phòng không một bóng tửu thi với trời
Bầu thơ chén rượu cạn lời
Dáng ai bên cạnh không mời vẫn vô
Ngồi không nói uống không vời
Hữu tình đầy chén đôi môi khuyết vành
*
“Đời người sao vội trôi nhanh
Cho ta ở lại quẩn quanh một mình”
*
TRANH TIÊN
*
Tóc bồng bông trắng xông xang
Một con mắt đục ngông ngang nhìn đời
Treo đôi mục kỉnh vẽ vời
Nhố nhăng vài sợi râu cời lưa thưa
Đơn thân lầm lủi dưới mưa
Đi tìm thằng bạn đời cua gãy càng
Mua vào mấy hớp tình tàn
“Đ.ìu Cha đ.ỡ mẹ” lang thang quay về
*
Lê thê mười dặm đường quê
Mưa sa muối mặt nặng nề dấu chân
Bởi chưng gió ám mây trần
Thinh không bỗng lạnh ngại ngần bước đi
Hốc cây bụi cỏ mơ gì
Tô hô ôm gốc cây mì À ! ƠI !
18-02-2004
*
CHIA LY
*
Từ nay tắt nắng mặt người
Vô duyên chờ đợi nàng thơ phủ phàng
Bế đời một ánh trăng vàng
Nửa rơi xuống vực nửa tan lưng trời
Rượu tình rót chén mồ côi
Giọt trong miệng đắng giọt ngoài cho ai
Tóc mây sợi vắn sợi dài
Sợi đen chờ trắng đợi hoài THIÊN DUNG
*
Sinh ra cha ngắm mẹ trông
Bàn tay nắn nót cỗ lòng nâng niu
Đầu đàn nam tử khó chìu
Sảy chân hụt bước tiêu điều đời công
Nhìn đôi mắt mộng môi hồng
Mấy ai nỡ vẽ thân rồng không chân
Ngẩn ngơ trong chốn bụi trần
Chú quạ một mắt bạc phần ruổi dong
*
Trên vai quang gánh tình nồng
Nặng nề lặng lẻ băng đồng gió mưa
Mơ màng câu chuyện ngày xưa
Đi tìm nàng BẠCH ngủ trưa giữa rừng
Túi thơ bầu rượu còng lưng
Biển đời xe ngữa vẫy vùng với ai
Cô thân trẫy bước đường dài
Đón đưa mang tội thằng cai trông tù
*
Thất thời lên mộng phiêu du
Nhựa ma vài sái tửu dù ít ly
Lãng quên một mối tình si
Phù dung tiên tử li bì sớm khuya
Người thân kẻ thích xa lìa
Ái nhân trọng kỷ nọ kia tự rời
Đường đời vui bước hoang chơi
Thế nhân chê trách ngậm môi không lời
*
Từ nay quên hết mặt người
Đêm đen phủ kín một đời xót xa
Giao tình với bọn quỷ ma
Hố đen thăm thẳm mẹ già cầu siêu
19-02-2004
*
QUÁI KHÁCH
*
Thế nhân xe ngựa dập dìu
Người đưa kẻ đón mỹ miều bướm hoa
Đơn thân quái khách la cà
Vui nâng cốc rượu buồn và miếng cơm
Đầu tung tổ quạ bờm sơm
Áo chua quên giặt quần tươm nhớ bùn
Ở đời thiên hạ không cùng
Chân riêng nhịp phách hoành tung nghịch thời
*
Khoa tay thi vận bùng trời
Đêm trêu nàng NGUYỆT ngày hời lão DIÊM
Khi say lúc tỉnh giả điên
Mắng nhân rủa thế tang điền hải thương
Ăn sương nhạn lạc chán chường
Dây giầy còn buộc trên giường trăng hoa
Bán đi vài giọt tài ba
Mua vào ít tiếng cầm ca ngọt bùi
*
Năm canh cầm chịch không vui
Vo đầu méo miệng gượng cười lui chân
Trải thân tung hứng bụi trần
Gom về làm của mấy vần riêng tư
Điểm trang chấm phá thực hư
Lăn lê xin chút hương dư gieo tình
Kêu gào tám hướng mông mênh
CHÚA nhìn sai hướng PHẬT kềnh đã lâu
*
Hào quang ai đội lệch đầu
Tội con quạ chột dãi dầu sớm khuya
Nhà thờ lầu nguyện xa lìa
Quỷ ma réo gọi mộ bia thiếu dòng
Có ai nhòm đến mà mong
Mấy hàng tuyệt bút hỏa phong kín đời
*
NGẪU HỨNG
*
Bây giờ cho đến bao giờ
Nghe ra có vẻ mơ hồ đâu đây
Nỗi buồn im lặng lung lay
Bao nhiêu giọt nước sẽ đầy tràn ly
ĐINH THIÊN DUNG-03-2000
*
ĐỘC ẨM
*
Đường xa gối mỏi thôi tìm bạn
Tình cả bầu đầy uống với ai
Biển đời sóng phủ sâu hay cạn
Bằng hữu đi rồi rượu bỗng cay
*
Nửa ly rượu uống sao say
Tri âm tửu khách mây bay phương nào
Từ nay dưới bóng trúc đào
Cùng ai nghe tiếng thì thào hoa rơi
23-02-2004
*
THA MA
*
Hắt hiu cơn gió lá rời
Lạnh lùng thản lản mây trôi ngang trời
Nhị tỳ hoang vắng không lời
Tiển đưa mỗi cửa một người mà thôi
Lửa không nói khói không cười
Có chăng vài tiếng chuông đời xót xa
Thiên thu ru giấc ngủ già
Sáng mai thức dậy ra ma mất rồi
*
Chỉ còn mấy nắm tro thôi
Nửa bay theo gió nửa vời vào lư
Bình tâm kim tỉnh thiền sư
Ê ! A ! một chuỗi giả từ thế nhân
24-02-2004
*
Xem hình dáng cũng đang xuân
Cao hơn thước bảy thân giàn tám mươi
Sức cân đâu kém mấy người
Cũng gắng sức cũng chây lười như ai
Nương thân tay mẹ còn tài
Sáng thơ tối rượu cảm hoài xót xa
Năm con nặng gánh vai già
Bảy mươi tư tuổi bôn ba chưa dừng
*
Của ăn cái mặc dững dưng
Được chăng hay chớ thẳng chùng vô lo
Sáng mơ thơ thẩn tối mò
Soong cơm đĩa thịt tô kho chén xào
Dù cho trời đất trăng sao
Đói no dạ mẹ nỡ nào bỏ con
*
TRI ÂM
*
Phải đâu cái xác không hồn
Ấy do duyên phận trường tồn ngàn xưa
Mẹ quen đi sớm về trưa
Thương con quên dạy cày bừa kiếm ăn
Xào ngồng cải luộc đọt măng
Ngỡ rằng rau mọc trên trăng xuống trần
Em dâu mấy đứa bất cần
Mẹ già đày đọa nhọc nhằn tư tâm
*
Bưng tai che mắt giả câm
Mấy ai thọ phúc từ tâm mẹ hiền
Trời cho không hưởng vô duyên
Bàn tay từ mẫu đặc quyền nương thân
25-02-2004
*
TRI KỶ
*
Quay về ôm chiếc đàn câm
Từ nay ca nhạc âm thầm ngủ đi
BÁ NHA vắng bóng TỬ KỲ
Tiếng đàn giọng hát hay chi nửa bè
Hết rồi chốt mã bắt xe
Hết rồi ngõ vắng cặp kè tỉnh say
Mây bay mặc xác mây bay
Tội gì gọi gió rung cây mộng tàn
*
Vùi chôn một khối tình tan
Đêm thôi chờ đợi ngỡ ngàng bước chân
Tháng ngày rồi sẽ quên dần
Vong thân vị tửu nợ nần vận thơ
Cớ gì phải đợi phải chờ
Thằng khôn đi trước đứa khờ bước sau
Tiệc trần chẳng vội lui mau
NẠI HÀ cỗ tử sông sầu mông mênh
*
Buồn vui tận hưởng một mình
Trăng thanh gió mát lênh đênh dõi tìm
Lẻ loi đâu đó cánh chim
BẠC đầu cồng CỘC nổi chìm SƠN ca
Chung bàn với bọn quỷ ma
Có còn nhớ đến quán nhà THANH-DUNG
Mấy tên đi trước có cùng
Tranh nhau lắm chuyện em DUNG anh HÙNG
26-02-2004
*
ĐỘC TẤU
*
Chiều buồn một mình
Trời cao mông mênh
Mây trôi thản lản
Theo gió bồng bềnh
*
Bóng chim lang thang
Đường xa dõi mắt
Tìm cõi mộng vàng
Đêm qua vừa vỡ
*
Một con lẻ bạn
Kêu xé không trung
Rừng thông ngơ ngác
Rì rào lá lay
*
Ta uống cạn những dòng thơ đau đớn
Rượu trong ly sao nốc mãi chẳng vơi
Sầu tràn tim dường chảy suốt cuộc đời
Từ khi biết yêu em thương mến bạn
*
Bốn phương mù mịt bạn về đâu
Trời cao ảm đạm buổi chiều sầu
Mây thành một giải dài xa tắp
Miệt mài dong ruổi cánh chim âu
*
Hoàng hôn mờ tỏ một thân tàu
Trên đường thiên lý bến nơi đâu
Ngược xuôi con sóng đùa tay lái
Vời vợi trời mây xám một màu
*
Hỏi ai biết vì sao
Giờ chiều bỗng qua mau
Chơ vơ hòn non bộ
Ngư phủ chẳng rời tàu
*
Có ai cho mượn nhịp cầu
Ta đi thăm bạn xem sầu giấu đâu
Lâm chung không nhắn nửa câu
Ngày xuân chưa tận vội chầu lão diêm
*
Nàng trăng vừa ghé bên thềm
Hỏi người đối ẩm thường đêm đâu rồi
Mắt me dái mít buồn ôi
Chua lòng héo mặt lẻ loi đợi chờ
Ly khua tan nát giấc mơ
Sầu riêng giành hết chung thơ ai bày
Chỉ còn một chén đắng cay
Cho người ở lại tháng ngày tiêu dao
01-03-2004=12-02-giáp thân
*
NHỊ KHÚC
*
Con đường mòn dấu chân dài
Gió mưa quen đợi chân ai đi về
*
Đường quê mười dặm lê thê
Ái ân chẳng đặng ước thề với nhau
*
Qua cầu rút ván buông sầu
Ở lại buồn rầu nửa tỉnh nửa mê
*
Dở hay cũng lỡ hẹn thề
Bài thơ hai vận một đề chung khen
*
Vui trăng sao nỡ phụ đèn
Mắt mũi lèm nhèm bên trọng bên khinh
*
Từ nay không bóng một hình
Chỗ kín ma rình nơi hở quỷ rinh
*
Trăng sao cũng biết phụ tình
Đêm qua trăng chết linh đình tiệc sao
*
Đồi cao thì mặc đồi cao
Hỏa phong riêng hưởng đớn đau một mình
*
Còn con mắt cuối cũng kình
Nắng mưa hứng chịu riêng mình mà thôi
*
Lên trang cúng tế vội ngồi
Nụ cười đâu đó vành môi mất rồi
28-02-2004
*
TỨ TẤU
*
Nên chăng cởi sợi dây đôi
Một quăng vào lửa một lôi ra trần
Thiêu cho tan lõi đầu đần
Dần cho trắng tóc khôn lần đứa ngu
*
Buồn vui lễ hội được mùa
Chàng chia cháo tối nàng mua muộn chồng
Sáo đàn nhã nhạc phương đông
Trống tây vỡ tách kèn đồng nát chai
*
Chữ tài quyết chiến chữ tai
Lá vàng ngơ ngẩn ai hoài điệp thanh
Nhân sinh một sợi chỉ mành
Già non sao nỡ đoạn đành chia hai
*
Bao giờ hết lịch tháng hai
Cho ta cởi sợi dây dài tóc tang
Bao giờ hết nỗi xốn xang
Ta về gom lại chứa chan khối tình
*
HỢP TẤU
*
“Đất trời vẫn rộng mông mênh
Bỏ đi sao vội giữa mình với ta”
*
Kỷ niệm vài hàng ta với ta
Mơ màng trên giấy lúc trăng hoa
Lăn xăn từng bữa thơ trơn rượu
Tung hứng cho nhau cá xốt cà
Hận đời căm thế vần chưa đối
Buồn tình văng tục mẹ cùng cha
Ra về quên cả em còn cháu
Lửng tửng quay lưng trẻ lẩn già
*
“Biết rồi cũng có một ngày chia tay
Sao mày đi lặng lẻ
Có mang theo túi đắng cay theo mình”
*
Tình sầu đành phải lặng thinh
Nguyện cầu ô thước nhịp tình trao nhau
Bốn phương hồn lạc nơi nào
Trời cao ảm đạm mây sầu nhớ nhung
Sinh ra vốn lỡ không cùng
Tử chung ngoãnh mặt tao phùng quay lưng
Muốn quên mắt chẳng chịu ngừng
Hai hàng thương lệ rưng rưng khóc thầm
29-02-2004
*
SẦU RIÊNG
*
Người đi mang nợ ba roi
Sinh thành dưỡng dục đền bồi chưa xong
Ra đi vương tội trong lòng
Ngủ quên giường hiếu mộng du cửa tình
Từ nay vắng một bóng hình
Mẫu thân héo hắt khô mình cưu mang
Qua cầu trước nửa tuần trăng
Mẹ già còm cỏi từ trần theo sau
*
“Thương con mẹ sớm bạc đầu
Đứa khôn đứa dại cùng hầu cả thôi”
*
Ba roi con nợ con nào trả
Năm chục tuổi đầu hiếu để đâu
Ra đi vẫn nặng gánh sầu
Một thằng con trưởng nỡ mau từ trần
*
Lá vàng một chiếc nữa vừa rơi
Mẹ bạn ra đi vĩnh biệt đời
Trở trăn tin trễ không hoa viếng
Nặng lòng viễn kính chút tình thôi
Một đời tần tảo nuôi con cháu
Bận bịu lo toan chuyện kết đôi
Có đứa to đầu mang tính dị
Vừa mong dưỡng lão nỡ đi rồi
*
Mẹ mày theo bước mẹ tao rồi
Từ nay ngưng chửi mả mẹ thôi
Nếu biết hai bà đi hơi sớm
Đã không đào xới nghĩa địa đời
Năm chục xuân dư , thừa váy đụp
Từ tâm của nợ vốn không lời
Ai về cho nhắn thằng ma chột
Mày tao một giống bạc tình thôi
*
Tình hờ chạy mất qua đồi
Mẹ già lẩn thẩn tàn hơi quan hoài
Bao giờ cho hết tháng hai
Ta về kết lại chuyện dài xót xa
Bao giờ đoạn tuyệt tình già
Tao mặc áo quỷ quần ma với mày
Bây giờ nửa tỉnh nửa say
Uống lưng chén rượu sao cay thế này
*
Tháng hai ngắn, tháng hai dài
Ân tình chưa trọn nhớ hoài tóc tang
Cúi đầu tưởng niệm vầng trăng
Ngàn năm vẫn sáng mênh mang cội nguồn
*
VIỄN KÍNH
*
Trời mãi cao đất vẫn mặt dày
Quên đi chẳng đặng giữa mày với tao
Tuyệt tình ngăn cách trăng sao
Trăng tàn sao tận lối nào lại qua
*
MẸ TÔI
*
Tám ba mẹ đã vội đi rồi
Bỏ con buồn tủi tuổi năm mươi
Chưa hưởng hết tình trên tóc bạc
Vẫn còn nham nhỡ tấm da mồi
Quả tim mẹ rộng sầu muôn thủa
Ngõ hẹp truân chuyên cả gánh đời
Còng lưng bươn chải dù mưa nắng
Bên nặng kiếp người bên nặng tôi
*
MẸ NGƯỜI
*
Thắp nén hương dâng nhớ mẹ người
Bảy mươi năm lẻ vội qua đời
Từ nay ai cậy trông cơm cháo
Tấm áo manh quần mặc dựa hơi
Dạ mẹ xót xa con quẩn chí
Sinh ra đổ tại bất phùng thời
Bao năm thức trắng con đi bụi
Mòn mỏi năm canh nợ báo đời
*
Có ai nhắn giúp thằng ma chột
Mẹ đã qua đồi mau đón thôi
Đừng luôn lầm lỡ trên dương thế
Người rủ bụng sầu vẫn thảnh thơi
Lá vàng về cội chưa trăm tuổi
Khó nhọc đa mang cả cuộc đời
Đau lòng cho kẻ còn ở lại
Nước chảy qua cầu nước mãi trôi
*
Tủi thân con lắm mẹ hiền ơi
Âm phủ dương gian cách biệt rồi
Nếu biết mẹ già chưa trăm tuổi
Không làm khổ mẹ lúc sinh thời
Mẫu tử từ nay đường hai nẻo
Còn ai chăm sóc đám con côi
Xúm xít một bầy lô nhố cháu
Đứa bồng đứa cõng đứa nằm nôi
*
Đau lòng con lắm lúc chia phôi
Lầu hỏa đài phong sạch nợ đời
Cửa PHẬT từ rày vui kinh kệ
Đêm ngày thọ lộc khói hương thôi
Dòng suối nuôi đời nay đã cạn
Đau thương khô héo mảnh da mồi
Con còn chưa kịp hầu bên gối
Mẹ đã xuôi tay vĩnh biệt rồi
*
NGU THƠ
*
Tôi có những bài thơ
Ngu ngơ dâng tặng mẹ
Bà bảo rằng chỉ vẽ
Nên đã xé đi rồi
*
LÁ VÀNG RƠI
*
Người buồn cũng đúng thôi
Ai xui mãi rong chơi
Mắt mẹ lòa chờ đợi
Sương sầu sa bạc tóc
Tôi ngậm môi bật khóc
Thương mẹ lắm ! mẹ ơi !
*
Nhẹ nhàng gió thổi lá vàng rơi
Mẹ đã ra đi bỏ gánh đời
Nào phải con đây quên chữ hiếu
Chỉ vì không biết tỏ tình thôi
Một loáng năm canh vào ma lộ
Nén thương con tiển mẹ lên trời
Thay thằng bạn chột tuần kia mất
Rượu tế đêm nay khỏi phải mời
*
Tà tà trong gió ánh trăng trôi
Một ánh sao sa lạc giữa trời
Cỏ đẫm sương khuya lòng trĩu nặng
Hương thầm khói nguyện mẹ an đời
Chẳng có ai thêm đêm phiền đợi
Ngày thôi đành đoạn bát cơm ôi
Quay về ngâm lại câu thơ cổ
Vụng dại trao tay mẹ xé rồi
*
Mẹ đã xé rồi thơ non trẻ
Vẽ vời bút pháp đọc không trôi
Toàn chuyện linh tinh mây vờn gió
Vô tình bất nghĩa mẹ trên đời
*
Bây giờ vắng tiếng rầy la
Bây giờ thiếu vệt roi da trên người
Năm mươi mẹ cũng chẳng lơi
Tay đòn nương nhẹ nặng lời răn đe
Mặc cho dâu rể một bè
To đầu quỳ trước bét nhè cúi sau
Gió đưa ngọn cò úa rầu
Mẹ ơi ! con vẫn nguyện cầu thêm roi
06-03-2004
*
CHỊ TÔI
*
Mười bảy năm mơ hoa xứ lạ
Chị tôi về lễ tạ hương xưa
Cha còn một nắm tro thừa
Mẹ già còm cỏi bên chùa cầu siêu
Cảnh nhà nay đã tiêu điều
Không còn vui chuyện sớm chiều đoàn viên
*
Bầy em nhỏ đứa còn đứa mất
Lũ cháu non thằng bé thằng to
Tuổi chưa biết đến âu lo
Cơm ăn đợi bữa tiền chờ trao tay
Trời tây chị mệt thân cày
Ôm đau gom tủi gánh đầy vai cô
*
Chị tôi dầm dãi nắng mưa đời
Nổi chìm thân hạc chốn xa xôi
Quên đi mộng cũ ngày son trẻ
Cố gượng vui bên cảnh lạ người
Một bước phiêu du xa vạn dặm
Lòng đau dạ thắt lúc chia phôi
Mười bảy năm rồi buồn viễn xứ
Có ai an ủi lúc đơn côi
*
Mười sáu tuổi ngựa lồng vội nhảy
Mở mắt ra dòm dõ mấy tay
Sớm thèm trái cấm đắng cay
Khổ thân hứng nạn một bầy vô danh
Bẽ bàng quả táo trên cành
Kiễng chân cao với còn xanh sắc đời
Bướm ong rộn rịp lả lơi
Con đường tình ái đọa đày kiếp hoa
*
Dù không vóc ngọc mình ngà
Gia huyên cũng được mẹ cha ân cần
Một phen lầm lỡ trao thân
Sảy chân lạc chốn bụi trần vấy nhơ
*
Khi ghế rượu lúc bàn thơ
Xe hoa trăng gió con đò ngược xuôi
Bán mua giả tảng trận cười
Thanh lâu phong kín tuổi đời còn xanh
Bởi chưng cha hẹ mẹ hành
Tiêu cay tỏi đắng gãy cành tầm xuân
Nắng mưa sớm SỞ tối TẦN
Tay ôm bọc ái vai quang gánh tình
*
Theo con thuyền mộng lênh đênh
Chị tôi phi xứ một mình nổi trôi
Ra đi không hẹn khứ hồi
Nuốt dòng lệ nóng nén lời thở than
Qua bên đất lạ ngỡ ngàng
Tình đầu một khối dỡ dang trong lòng
Bây giờ xuân hạ thu đông
Bây giờ bỏ ngọn hồng phong đổi đời
*
TẦM XUÂN
*
Xuân này là mười bảy xuân xa
Chị cố quên đi chuyện nhớ nhà
Bao to gói nhỏ thay lời chúc
Khói bay cay mắt mẹ nhìn cha
Thằng út săm soi hai lần áo
Mày mò túi đỏ “chỉ đâu ba”
Một đứa cúi đầu bưng mặt khóc
Ngon ngọt chi đâu mấy miếng quà
*
Ngửa mặt dưới gốc đời mong sung rụng
May sao sung vẫn rụng đúng thời
Thằng em kế ăn chơi mãn ý
Xăm hai chữ hận đời khoe mãi lúc ăn chơi
*
Đau lòng chị tôi
Sáng mưa chiều nắng
Hết đứng lại ngồi
Gom mây góp gió
Nuôi lũ em tồi
*
Đồ này là của chị tôi
Đọa đày thân xác tha lôi gửi về
Món ngon vật lạ ê hề
Vui chung em hưởng thảm thê chị dành
Sợ em đông giá thu manh
Quần áo vài bành cũng gói về cho
Bên sông nghe tiếng hời đò
Khứ hồi vạn dặm thân cò hẩm hiu
*
Hai mươi tuổi chị tôi sang xứ lạ
Mười bảy năm hồi bước cố hương xa
Trải bao cám cảnh đất hoa
Áo nhung quần gấm khăn xoa về nhà
Bốn mươi năm sống nương tà vạt rộng
Năm mươi tuổi già chị vẫn lo toan
Cái ăn của mặc không màng
Sa cơ lỡ vận bẽ bàng chị mang
*
HẨM HIU
*
Chị tôi sương gió trải qua đời
Quay về quê cũ đã mòn hơi
Nào được an thân bầy cháu nhỏ
Đứa đòi đứa hỏi đứa hờn lơi
Của chùa cô hái trên trăng xuống
Sao lạnh chi lòng để gió trôi
Một chút vảy vàng trên vóc hạc
Nhẹ tênh chiếu bạc giấc mơ thời
*
QUÁ KHỨ CHƯA TAN
*
Một tay thay mẹ thế cha
Dắt bầy em nhỏ bôn ba giữa dòng
Nhiều đêm khóc cảnh phòng không
Ngày mai lũ trẻ ấm lòng được sao
Dù thân hứng chịu ba đào
Đói no dạ chị gian lao chực chờ
Còn đâu tuổi mộng mong mơ
Thằng nhỏ vừa cút ông to chen vào
*
Gió đùa ngọn cỏ lao xao
Sương đêm ướt đẫm bên lầu trăng hoa
Tóc xanh chớm tuổi mười ba
Chị tôi đã phải lê la dòng đời
Cắt đi ngắn thủa ăn chơi
Khi đội báo lúc bưng mời thúng xôi
Nuôi dài mơ ước buồn trôi
Ghế trường chưa nóng vượt thời hoài mong
*
Cha đau mẹ yếu nặng lòng
Một bầy em nhỏ lòng thòng ốm o
Nắng mưa lặn lội thân cò
Thương thằng em út mắt to đợi quà
Đàn em dắt díu đường xa
Dõi tìm bóng chị tiền nhà chợ trưa
Bên hàng cháo ế cò cưa
Chân thằng em nhỏ vẫn chưa muốn rời
*
Mân mê một món đồ chơi
Người ta vừa ném kèm lời rẻ khinh
Bóng chim tăm cá mông mênh
Chị ơi em đói lềnh bềnh kêu nư
*
THƯƠNG CA
*
Về nhà lục tủ tiền dư
Bé xíu xúi bảo anh tư lấy giùm
Chạy ngay ra chợ hồi hôm
Mua liền cho tý một ôm mía đường
Lâu rồi em vẫn nhớ hương
Chị có bắt thường út khóc nhè xin
*
“Thấy tiền nổi máu cơn ghiền
Anh tư vội vả rút êm vài tờ”
*
Bầu cua cá cọp lơ mơ
Trắng tay sạch túi bơ phờ về không
Tý út nằm đợi chổng mông
Ngủ liền mấy giấc chờ mong anh về
Mắt nhìn nảo cảnh thảm thê
Thằng tư rảo bước ê chề bỏ đi
Lỡ tay bấm bụng mặt lì
Qua đêm nằm giữa nhị tì than van
*
Đèn soi dưới bóng trăng tan
Tóc tai rũ rượi chị mang em về
Mất tiền thêm nặng bộn bề
Làm sao sánh được cận kề chị em
Vài lời khuyên nhủ êm đềm
Hai hàng nước mắt bên thềm xót xa
Cùng chung sống một mái nhà
Lẽ nào lỗi nhẹ không tha cho đều
*
Sương rơi đọng vũng đôi dòng lệ
Chị chỉ khóc thôi chẳng nỡ la
Thôi về ăn đỡ tô cơm nguội
Chị bới từ trưa cá có cà
*
Dung dăng dung dẻ chị dắt em về
Vượt qua ba dặm đường quê
Suối sâu chị cõng bờ đê chị bồng
Đường trường cưỡi ngựa nhong nhong
Mai mốt lấy chồng chị bắt ổng thay
Dẫu sao cũng đã đắng cay
Mang thân làm mướn rủi may kiếm tiền
*
SƯƠNG SA
*
Cũng do phận bạc vô duyên
Sinh nhằm cửa khổ truân chuyên suốt đời
Từ khi ăn ở nhà người
Đói no riêng chịu tình đời chung mang
Nhìn bầy chủ nhỏ xốn xang
Nhớ lũ em dại hai hàng lệ rơi
Bốn năm nuốt hận ngậm môi
Bén duyên thử phận tìm người thủy chung
*
Hết lão TOÁN đến chàng TRUNG
Anh BÔNG cũng chỉ một dòng sở khanh
Đẹp trai nhưng dạ lưu manh
Yêu hoa mượn gió bẻ cành bỏ đi
*
Thằng họ SỞ cùng hung cực ác
Hái hoa xong nỡ bán cành đi
Mịt mờ cảnh thực lâm ly
Trắng đen vàng đỏ sầu bi gượng cười
Trao thân học với trường đời
Đêm đêm dưới ánh đèn trời thở than
Thủy chung nát ngọc tan vàng
Quê xa nhung nhớ chứa chan trong lòng
*
Thần gào quỷ gọi thân không sợ
Ngán lũ ma cô nợ báo đời
Giao duyên trong hội làng chơi
May lần cũng được một người đáng tay
Thức đêm dư biết đêm dài
Năm canh chờ sáng đọa đày đắng cay
Đêm qua lại đến ban ngày
Son bôi phấn trét cũng dày mặt mo
*
ANH RỂ
*
Ông anh rể có hàm râu quặp
Tứ đổ tường chẳng thích thứ chi
Mặc cho bà giở ngón gì
Gật đầu chu tất cười khì thông qua
*
BẠN QUA CẦU
*
Đám em vợ tha hồ vớ bở
Mở mắt ra đã bạn qua cầu
Đổi đời lên bậc thang cao
Chú tài một đứa cô hầu vài tay
*
A dua xe pháo ma trông sợ
Mang nợ tiên nâu quỷ kiến sầu
Nhởn nhơ sòng bạc tửu lâu
Máu đầu chưa ráo vội chầu nhà pha
*
Của đáng tội mắt xanh mũi lõ
Vốn sinh ra từ đất thờ bà
Cũng thời một đấng tài hoa
Vui buồn viễn xứ lạc nhà rủi may
Ớt nào không thiếu vị cay
Chị tôi chẳng có tính hay ghen chồng
*
“Hữu duyên bồ bịch lông bông
Gái đĩ già mồm anh họ hơi đông”
*
Em ở trong tù ba ngày tết
Quà đầu xuân chị mệt khuân vào
Ngon ơi lòng vịt bóng xào
Chị vẫn thuộc làu tính bẳn háu ăn
Một tô gà béo tiềm măng
Mấy thố củ kiệu dưa hành tôm khô
Mì cua có đến vài bồ
Bột xay ngũ đậu đông cô dăm làn
*
Vai gánh tay mang hàng trăm món
Ticket lẻ chẳn cả chục tờ
Bao thơ mãi lộ thật to
Vui ông gác cửa so đo trưởng phòng
Lao trung bỗng nổi uy phong
Nằm trên ngồi trước thỏa lòng anh em
Dầu sao có chị cũng êm
Ngoài đời phê phán chẳng thèm quan tâm
*
“Ai ơi xin hãy một lòng
Ít nữa muốn chồng lấy MỸ nuôi em
Có lựa đừng chọn thằng đen
Tối lỡ tắt đèn biết chỗ nào khen”
*
Dù là thằng tớ con sen
Nhập nha me ngoại lên thềm phổng phao
Tiền môn rực sắc hoa đào
Bàn tay năm ngón bên rào đẫm hương
Người ngoài phố kẻ chung giường
Bầm gan tím ruột cũng thương nhau cùng
Lấy chồng phận chị hầu chồng
Đâu đặng đèo bồng cõng mẹ cha theo
*
THEO CHỒNG
*
Tha phương thân sáo cheo leo
Trăm núi cũng trèo vạn suối cũng qua
Em thương còn ở lại nhà
Chén cơm hiếu tử chung trà con ngoan
Lên xe lòng dạ nát tan
Mới yêu một chàng đành phải chia tay
Từ nay duyên nợ rủi may
Vui buồn góc biển chân mây thế nào
*
“Thảm thay một kiếp má đào
Đứa em áp út bơi mau hoàng tuyền”
*
Em nằm xuống chị nào hay biết
Giống lưu trần nho nhỏ hai con
Đứa bồng ngửa đứa lon ton
Đầy trời tang phủ gia môn rã bầy
*
Nơi xứ lạ khác người dị giọng
Chung một nhà vẫn tính bôn ba
Tin về thân đã chia xa
Gian truân quan ngoại sa hà đắng cay
*
“Đơn vai gánh nặng đọa đày
Gặp chàng ANH VŨ dang tay rước giùm”
*
Số chị khổ sở tùm lum
Duyên vừa chớm bén tình xum mới nồng
Thêm lần tái ngộ phòng không
Mắt chưa ráo lệ cha mong giỗ đầu
Sông sâu bắc nửa nhịp cầu
Muốn qua thăm bậu hỏi sầu còn đông
*
“Dương gian nhân thế vẫn trông
Chăn đơn gối chiếc chổng mông đợi hoài”
*
VẤN THIÊN
*
Hỏi ai biết vì sao
Giờ chiều bỗng qua mau
Chơ vơ hòn non bộ
Ngư phủ vẫn âu sầu
Biết tìm chị nơi nào
Gió hỏi lá rì rào
Mây vẫn trôi thản lản
Về chân trời xôn xao
*
Bóng chim cô lang thang
Đường xa nhìn đỏ mắt
Nhớ lại cõi mộng vàng
Đêm qua vừa mới cạn
*
Đớn đau buồn lẻ bạn
Kêu xé chín tầng mây
Rừng xanh dường ngơ ngác
Chập chùng cơn lá lay
*
Em hỏi gió gió nào lạ vậy
Mang hồn hoa sao nỡ vùi hoa
Chị rằng tại lão trời già
Chằn ăn trăn nhịn quỷ tha ma trèo
*
HỒI HƯƠNG
*
Mười bảy năm biệt xứ chị tôi về quê cũ
Bốn mươi tuổi đời hơn phân nửa lầm than
Thân gang mang quả tim vàng
Đôi dòng lệ bạc ngỡ ngàng hồi hương
*
“Ngửa đầu không dám rủa ông trời
Mắng bầy em mất dạy
Nỡ phí hoài tuổi xuân”
*
Lanh canh xóc đĩa tô cua cá
Bài bạc đam mê rượu lẫn trà
Bê tha cao thấp ba thằng lạ
Dòm dõ trong ngoài mấy đứa ngoa
*
THIỀN MÔN
*
Đời là một chuỗi nặng truân chuyên
Vạn tánh phù sa một cửa thiền
Sầu riêng bồi gót dâng đài PHẬT
Đu đủ nhân duyên lắm nỗi phiền
Gái đĩ vào chùa vung váy vãi
Trọc đầu lải nhải lúc ăn kiêng
Thích ngự cao lầu khuyên thế tục
Quốc doanh sư đỏ lộn phòng tiền
*
Không thành chúng PHẬT cúng DÂN TIÊN
Lốc cốc cúc cung món đại quyên
Buông đao đồ tể trò TRI QUÁNG
Quên cúng cơm chiều mất đảng viên
Xê xoa áo gấm thầy kiên sắc
“Bảy món ăn chơi” học TẾ ĐIÊN
Gục đầu rỏ dãi bầy ngu tiểu
Lết bết bưng bê một chậu xiềng
*
KIẾN DUYÊN
*
Ba tiền kiều hối đổi trăng duyên
Đĩ biến thành tiên quỷ hoá hiền
Ai về nhắn giúp sư QUANG TRÍ
Ôm gói ra đi cả túi phiền
Mặc người ở lại lo to nợ
MẬU THÂN thảm sát tế như điên
Che mắt thế gian chay tịnh sáng
Hóa duyên tu mặn bữa đêm thiền
*
Chiều buồn ngơ ngẩn mộng thu vàng
Gió thổi mây trôi chị bỗng sang
Mắt lệ ngập ngừng tuôn suối bạc
Bầy em vẫn sống kiếp hoang đàng
Hai chai rượu tẻ nằm lăn lóc
Ba tập thơ đời viết dở dang
Một đoạn tình ca đàn lỗi nhịp
Hận sử trường thiên cũng lỡ làng
*
Một áng mây thu nhẹ vướng thềm
Thương thân dạ khúc dạo trôi êm
Tay say run rẩy trên hàng phím
Chợt ngước lên trông tiếng ai xen
Thì ra chị đến từ lâu lắm
Ngay lúc tình cờ hát họa thêm
Bài ca xưa ấy ngây thơ quá
Những lúc cô đơn chị nhớ em
*
DƠ & SẠCH
*
Chị tôi làm đĩ bốn phương
Để dành hai phố một phường gái ngoan
Chào mời rước khách xa làng
Mang về những gói tình vàng cho em
*
Một đồng sạch cũng đành say tỉnh
Mớ tiền dơ nỡ trải tháng năm
Đêm thu thủ ánh trăng rằm
Đem gối đầu nằm thơ thẩn mở xem
*
Ngửa thân hứng mây mưa con đĩ
Rửa nắm tiền còm nạp quý ông
Long lóc trọc đầu dâng trà nước
Phu nhân mắc nợ lụy chân bồng
Nhân thế vãng lai chùa TƯỜNG PHƯỚC
Sư ma bám trụ rủ dâm phòng
*
“Hưng thời kệ lạc kinh rông
Thuyết giáo bán đồn sấp ngửa tay trong”
*
Hận đời hận mãi hận không thôi
Bao người khốn khổ kiếp chị tôi
Nỡ mang tính dị chơi bài quái
Nặng lòng chặt bị ánh trăng trôi
Ba đứa ăn theo trơ mắt ếch
Một bầy muỗi đói bạn qua đèo
Rủng rỉnh tiền cheo heo miệng hổ
Khua mâm động đũa khỉ vai mèo
*
Cù lần vén váy đầy sâu bọ
Trải tấm càn khôn một đám bèo
Một con chim ngửa giòi nhung nhúc
Quỷ tha ma sục gấu tranh beo
1/8
TÂM THANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét