TÂM THANH TRƯỜNG THI XÃ HỘI ĐỎ ĐEN ĐỆ TAM
CÔN ĐỒ CHỦ NGHĨA XÃ HỘI BIẾN ĐEN TƯ BẢN HOÁ ĐỎ BẮC BỘ HỐ CHÓ
Mẹ
ÂU:Sống
thời nương tựa người ta chết thời thế phải làm ma báo đời
Vài tuần trăng gió chán
chơi chồng ngoài ngoại tính nhiều lời rẻ khinh
Tha phương viễn xứ một mình
hoa đào trong bão ngậm tinh bồ hòn
Mong sao nảy một thằng con
truân chuyên mát mặt bồ nông ra ràng
Mẫu
Á:Cố hương tình nặng cưu mang ai
hay phận gái nát tan mộng đầu
Quẩn quanh một bóng trên lầu
thằng chồng chết giẫm lâu
lâu bắt hầu
Cuồng dâm bầm dập đớn đau
ê chề thân xác nguyện cầu
hồi hương
Tiền trao cháo múc đã
lường bên rành tám lạng bên tường nửa cân
Đĩ
MỸ:Có người con gái tên TRÂN kiếp nghèo vận mệnh cận lân bám hoài
Em mong ước bước lên đài
đổi đời một chuyến cho tày
xa hoa
Bán thân làm vợ người ta
ngàn trùng cách biệt xứ xa độc hành
Ngờ đâu gặp đứa lưu manh
vùi hoa dập liễu bẻ cành
đổi trao
Kỹ
nữ Tầu:Thương
thay một kiếp má đào tha phương cầu thực biết đâu đường
về
Sang giàu ảo tưởng thôi mê tiền nhà bạc chợ bộn bề đổi trao
Rồi ra trần trải gian lao
rồi ra bạc phận đớn đau quê
người
Ngỡ rằng vui thú thảnh thơi
hay đâu cám cảnh lả lơi với đời
Ngưu
đầu tổ chức đảng:Một lũ tú ông lẩn mụ bà non
già đẹp xấu quyết không tha
Tạo hình sửa dáng da lành
vá hợp gu thuận nhãn những dâm ma
Gần đất xa trời bên quốc
ngoại bỗng muốn tìm hoa nội xứ ta
Trong tay tổ chức trung ương đảng vài trăm rinh một ả về nhà
Vài trăm đô tệ mụ
vá da tưởng đâu vàng lửa chửa lần qua
Hi ha hí hững đem về cưỡi
trò tình kỹ nữ lộ tuồng ma
Tức mình chưa đến thời đeo
kính để đóa tàn hoa xỏ quá đà
Tiền mất tật mang đành
dụng võ biết phải đòi đâu lũ tú cha
Hoa rơi viễn xứ buồn đời bán
mua trao đổi chồng người bồng ta
Cũ mình nhưng mới vá da
được dăm ba bữa chuyển qua
tay lừa
Lọt vào nhà chứa mây mưa
thân tàn ma dại bò bừa trâu
băm
To mồm cũng phải lặng câm
từ nay duyên phận bạc phần thảm thương
Bán dâm mua vạn dặm đường phong
tình hoa liễu lậu dương mai vào
Đêm nằm dưới ánh trăng sao
mẹ ơi ! cha hởi ! gian lao bây
giờ
Có người con gái tan mơ
cố hương khắc khoải mịt mờ
mây bay
Giận đời xuôi cả hai tay
mặc cho thằng MỸ con TÂY đọa
đày
Ông
kẹ Ké khè:Một ông con kẹ giở ngón
đòn song kiếm hai
tay nó tưởng ngon
Sân bay quốc tế làm trò
bậy dựa thế cha anh cháu BÁC còn
Làm mưa tạo gió nhà chưa
thỏa ngỡ rằng chỗ lạ cũng lòng son
Bí thư tỉnh ủy đầu thiên hạ
gan chúng thử xem có mấy
hòn
Chú
Thu sát thủ:Bàn dân thiên hạ vẫn còn đông đâu
dễ ai ai cũng mủi lòng
Báo chí loan tin đồng phẩn
nộ cháu cha cùng giống lũ con ông
Cửa luật có còn cân công
lý để trò quậy phá thoát qua sông
Hai thanh kiếm sắc không
thông sắc biết cắt được chăng mấy đứa ngông
“Thầy
Tầu cộng sai trò HỒ mượn , phướn máu đính sao vàng giấu diếm buôn dân”
TÀN MỘT GIẤC MƠ BAY QUA ĐỒNG TRỐNG VỠ MỘNG NGOẠI CHỒNG
Đá
cá:Tan mơ thôi cả đợi chờ nhớ
em anh dệt guồng tơ thay người
Trái tai gai mắt sự đời
lời ngay nói thẳng thế thời
gần xa
Chỉ là một thoáng mơ hoa
đêm đêm bạn quỷ bè ma tìm
về
Ái ân trong những đam mê
chữ tình đọng lại lời thề
còn đâu
Anh đen không phải da đen do
anh ngâm đắng ngậm men mỗi ngày
Rằng say thú thật chưa say
rượu cay vì mãi đọa đày
nhớ em
Nỗi buồn đầy cạn từng đêm mỗi khi trăng xuống bên thềm chờ xem
Gió mưa quên cả lên đèn
còn ai nhắc khéo chửa chèn
cửa then
Lăn
dưa:Nợ tình ta vẫn chưa quên có
thằng quỷ chột đêm đen về đòi
Hẹn hò tái ngộ ăn chơi
mộng đời đã trả hết rồi
còn đâu
Chỉ còn có mỗi hàm râu
lâu lâu vuốt lại nỗi sầu thê
lương
Trần gian cám cảnh muôn
đường TÂM THANH vắng bóng THIÊN
DUNG đi cùng
Mây bay theo gió qua đồng gốc
thông ở lại nảo lòng vấn vương
Chiều buồn bỗng nhớ người
thương dáng còn đâu đó thịt xương
tan rồi
Bên nhau một đoạn đường đời
ái ân chưa thỏa không lời
biệt ly
Trở trăn gom mối tình si
trải lên trang giấy trường
thi tặng người
Kiếp hoa cũng được ra đời hay
đâu cám cảnh lầm thời sa chân
Mẹ cha sớm rũ bụi trần
mặc bầy con nhỏ tảo tần mưu
sinh
Bẽ bàng những chỗ thân
tình dụng nhân lại nỡ dụng hình nặng tay
Đành thôi gánh chịu đắng
cay dấn thân vào chốn dạn dày gió sương
Ba
que:Hoa rơi nhạn lạc bên đường ai
người quân tử ai phường cuồng ngông
Một con chim sáo sang sông
thiên la địa võng lắm vòng
bủa vây
Gió đùa trôi dạt làn mây
đắng cay duyên phận đọa đày
rủi may
Ngỡ rằng số kiếp trời bày
cao dày dưỡng phụ ăn mày
chiếu manh
Xỏ
lá:Có con sáo nhỏ rời cành mang
danh nghĩa nữ mỏng manh lồng vàng
Cũi son không chỉ một thân
hai đứa con gái trầm luân bi
hài
Cùng ăn chung học hàng ngày
chim đồng một lứa cá gài
hai tay
Sách đèn chưa rõ đúng sai
tam tòng tứ đức cũng vay
mượn đời
Sư
giả:Truân chuyên lắm nỗi phận con người , tâm xà khẩu phật một tay chơi
Che mắt thế gian tuồng
phước thiện mở màn ma quỷ dụ mồ côi
Xa luân mỗi tối hầu bên gối
gió dập mưa sa phận gái bồi
Thương cho lũ nhỏ công phu
mảnh trường học chưa xong đã lõi đời
Thầy
cả quốc doanh:Vài đồng bạc lẻ chỗ ngon bơi ai
bảo dân chơi đã hết thời
Chẳng cần phải rộng đường
bay nhảy hai ả tiên non đủ sướng đời
Ngoan ngoản bê con kề bên vế
trâu già phơi phới cỏ xuân
tươi
Sáu mươi thu úa hằng mong đợi một bóng thiên nga chẳng đặng vời
Thích
đủ thứ hành lạc:Hại đời đả đạo ngửa thân bơi , của lỡ đầu tư phải lấy lời
Cho vay tám lạng mười cân
lãi mấy khối tô hô khá dễ xơi
Hai mươi năm lẻ thèm ăn mặn phú tại tư gia quyết đổi đời
Ai biết sư hồi cư hoàn tục
cởi áo là xong chuyện thế
thời
“Thiền
tu trong chùa không bù làm vua trên giường chiếu
Đạo
dụ không thiếu hiểu theo đức cụ HỒ”
SƯ
GIẢ QUỐC DOANH CHƯA RÀNH ĐẠO DỤ CỤ HỒ CHÍ MINH
Thất thời sư chịu đấm ăn xôi đồ
chay nhạt thếch phải quen nhồi
Tiền trong tay nải buồn chua
miệng bình bát đầy vơi thiếu thứ mời
Mấy bữa nghe lời thằng
tiểu vẽ chả giò chó giả chóng bay hơi
Xé rào đệ tử lâu lâu nhảy
ngoài đời hạng vạn mớ đồ
chơi
Quáng
tri:Tiểu sử nhà sư tiếng để đời nhỏ
thời ít học chịu nhiều chơi
Theo tuồng hát bộ thường
vai rối tạp dịch cho đoàn lúc rỗi hơi
Phong độ không xung phường
rã gánh phận riêng thầy lặn mặc trò bơi
Đành bỏ quê hương đi cầu
thực đói rét tha phương chực đám mời
Quảng
Đức:Cực
chẳng đã thân vào cổ nhạc hát dạo ra hơi đợi họ vời
Nghề chưa chín giọng la như
ngỗng theo đóm ăn tàn bọn dại chơi
Của đâu cho đủ nuôi vòi đỉa
trở mặt quay lưng đứa lỗi
thời
Ba mươi sáu kế không thành
sự trí trá thong dong thuyết cứu đời
Quang
trí:Vào chùa xin oản bụng đòi xôi môn
chủ hỏi han chuyện đổi dời
Tuồng tích ba hoa nhờ nhắc
bộ cánh gà nhại tiếng lúc vai lơi
Gốc đa còn thiếu chân cào
lá công quả nơi đây cũng được thời
Chữ nho chắc lép vài trăm
tự thay tay tiểu nhỏ bỏ ra đời
Thích
Trí Quang:Công phu sớm tối ngày ba bữa một
nửa cúng chùa một nửa bôi
Quen nghề múa máy trên sàn
rối môn trưởng hay đâu đứa sõi đời
Quy y thí phát thề tam bảo
cửa PHẬT nhân duyên một kiếp
người
Vài năm kinh kệ che thân phận mặc áo cà sa phủ thế thời
Nửa ngọ cầu siêu bảy buổi meo thương
cho thí chủ rủi thân nghèo
Chết sớm chưa xong mua chiếu mới
lo bầy con nhỏ bủng bụng beo
Góa phụ hai tay ôm gối rách
cô đơn máng cũ một đầu heo
Về chuồng sinh sát nhờ tên lái
vác nặng trên vai một đống
bèo
Tin
tức:Ăn sàn lần cuối tiễn đồ chơi nhẫm
tính hôm nay chẳng mấy lời
Khổ chủ chưa quen màn bố
thí tay nải sư ông lận gói mồi
Dang dở trên bàn thương tiếc
mướn thèm thuồng không tiện hé đôi môi
Chữ phạn dọc ngang thầy
sang sảng tội cho nhiều đứa chổng khu bồi
Quan tài trong bụng thằng tử đọi dinh
dưỡng đã lâu chửa được hồi
Mấy đồng bạc rách mòn hai
gối bốn miệng ăn theo chẳng thấm môi
Ba gác buông tay đành ngưng
đẩy giả từ nhân thế cõi xa xôi
Thương thân mẹ đĩ quen ân ái
chẳng nhẽ mong treo vốn của
trời
“Cất
mõ sư ông hồi tệ xá thu dùi chú tiểu lại sân sau”
Bực
cửa mình:Cỗ cúng phân chia thành hai hạng vụn
vặt tiên non kiếm chút màu
Tiền vô tay nải sư thầy
hưởng bọc một gói to để gối đầu
Nhẫm tay thầm tính không lâu
nữa sẽ đủ vàng xây đại thích lâu
Nội gia phải có thêm hộ lý thừa tiền từ thiện miếng mồi câu
Mười đồng quá nửa tạng kinh siêu độ
kiếp an thân đứa dám nghèo
Hai chùa cử đến sư còn
thiếu thí chủ trong ngoài lắm đứa meo
Buôn thần bán thánh thăng
đàn tụng mõ gõ chuông rung mở vở chèo
Phong bì chắc lép sờ không
xiết chẳng rõ chủ gia có sót đèo
“Ai
bảo quy tiên chửa thoát nghèo cô hồn tháng bảy cũng kêu meo”
BUÔN
THẦN BÁN THÁNH TRÁNH MẶT DÂN TIÊN TRỘM TIỀN SƯ PHỤ
Thí chủ cúng dàng dâng trưởng lão dù
không thịt cá cũng mùi heo
Đồ chay giả mặn đầy bảy
món xôi gà chả ngỗng gỏi da mèo
Vịt quay kinh bắc còn thua
béo cắm đầu hí mắt đám tỳ kheo
Khổ chủ nhiều thằng bưng
mặt méo một năm ba bữa phú cũng teo
Thiên tai một chuỗi nạn dân nghèo bạc
không lo đủ cúng cầu siêu
Oan hồn cứ thế thời di tản
vất vưỡng trôi qua nước lắm Kiều
Bào VIỆT chứa đầy đô la MỸ
khôi mơ cám cảnh phải còng
queo
Lỡ chết không làm ma uổng
tử trống kèn sư giả quốc doanh reo
Của chùa công vải sư từ béo héo
mặt đau lòng thủng bụng heo
Chín tháp đăng đàn mong đắc
đạo lê dân xâu tử lũ quen nghèo
Đảng trưởng thanh trừng sư
đành xéo thầy về xây đỡ một lầu treo
Khốn kiếp ba đời mơ hỏng
mẹo tái sinh mộng tưởng thượng giường lèo
Mười năm buôn thánh bán thần , hồi hương định trấn một lần đế vương
Trần đời khó kiếm người
thương gom vài đứa nhỏ cùng đường dễ cương
Âu là những cái nõn nường ma tha quỷ bắt chẳng nhường thầy tu
Đêm về giảng đạo ù ù ban ngày kép bố tối ru đào bồ
Hoàn
bất lương:Mỗi đêm dạy đức
dục HỒ một đứa ễnh bụng của
bồ hay cha
Láng giềng hàng xóm dòm
qua chằn ăn trăn quấn ông già chịu chơi
Mã tà nhà đá xin mời
mặt nai lộ rõ đảng viên lõa
lồ
Thôi rồi hết luyện tô hô
hỏa lò bát quái đại hồ
cầm chân
Cương
sát thủ:Mê ly một thủa ba thân lúc
sấp khi ngửa một sân hai nàng
Đêm về ông cưỡi ngựa hoang
sớm mai trở mặt bảo ban
chuyện đời
Lừa người mị đạo lả lơi
ngu gì dạy chúng cách bơi
đường tình
Lương tâm từ độ làm thinh
động kinh minh sử rùng mình bạo dâm
Cao tường kín cổng sóng ngầm hai
con thuyền nhỏ chèo câm một mình
Coi như xương thịt tạo hình
trả ơn vớt bụi lục bình
nổi trôi
Lồng vàng hai cánh chim côi
lên xe xuống ngựa đương thời
kém ai
Vui chân kỵ sĩ đường dài
ngờ đâu mẩu chuyện bi hài
hé môi
Vầng trăng bỗng xẻ làm đôi nửa
rơi xuống vực trường đời bon chen
Nửa ôm mặt héo trông đèn
chờ ngày sinh nở không kèn
trống chuông
Nhà to cô độc ba buồng
đầu dư hai gối bụng non
tượng hình
Biển sâu vượt cạn một mình
hay đâu thai nhí đoạn tình ra
đi
Lệ tràn chưa thấm bờ mi tử
cung nhiễm độc cố lì đau thương
Chết không an nghỉ trên
giường thi ma họ mổ đoạn trường chúng moi
Có gì mà phải sáng soi
tiền ông để lại đã còi đến
xương
Thôi thì bệnh viện hỗ tương
muốn thiêu cũng đặng đem trương
cũng đành
Rồi xong một phận mong manh vui
chăng thấy cảnh một cành hoa rơi
Đã đâu được mấy tuổi đời
trăng tròn vừa chớm ăn chơi
chưa tường
Nhân sinh lận đận tình
trường hay đâu khốn nạn không dừng đày thân
Xuôi tay nhắm mắt bất cần
người dưng khác họ âm thầm
tiển đưa
“Một
cảnh mây mưa bên thừa bên thiếu gối chăn giường chiếu liệu mắm và cơm
Bỏ
cá ăn tôm mồm không thoả dạ rước vào tai vạ hai má cũng sưng”
TAN NỬA VẦNG TRĂNG BÁCH DẠ ĐẾ VƯƠNG TRÊN GIƯỜNG ÂN ÁI
Trời còn lúc nắng lúc mưa sông
còn khúc đón khúc đưa con đò
Hay đâu sao mệnh tối mò
trăng tan dưới vực cáo hồ dối gian
Đắng cay phận bạc không màng chữ yêu chưa tỏ đường trần
rủi may
Ngỡ rằng có đứa vui thay
khéo sao yểu tử mạng bay
trước mình
Mộng
vỡ:Một cái tô hô vĩnh biệt đời suy
đi tính lại chẳng bao hơi
Ba năm tình nghĩa không mong
đợi ân ái thân manh chẳng hé môi
Giả chân quân tử chơi trò
giỏi bố dạy con nuôi lúc sáng trời
Màn đêm buông xuống đời tôi
mọi ngửa xác cho người rộng chỗ bơi
Trăng
tan:Bầy trẻ mây mưa chửa đã chơi nhà
giam buồng tối quỷ vô ngồi
Nếu lỡ ra đời cô con gái
dạy nó gọi sao lúc tối
trời
Ba đồng với mẹ nghe không nội ngoại cũng chẳng xong đứa
cháu rơi
Thôi thì mệnh đoản phần như
thế kể cũng xong thôi một kiếp người
Nhục
bồ đoàn:Ba đồng công mẹ chuyện ăn chơi thân
dưới êm re chẳng mở lời
Có sướng cũng không yên lưng ngựa
phận trâu bất luận chủ chăn ngồi
Tay nài mặt lạnh trong đêm
tối ân ái đâu mong chuyện đãi bôi
Chó sửa đừng tưởng rằng
không cắn nhẫn tâm xé toạt miếng bao giồi
Cuồng dâm nặng bệnh lão ham chơi hai
lỗ khơi khơi chửa đã đời
Lăm le thêm nữa bầy đen đủi
ngoài đường hàng vạn kẻ mồ
côi
Mặt thiện chay đàn ma bố
thí lòng hung bụng khéo quỷ bung mồi
May thay chim lạ chưa sa bẫy
thầy lọt vào song thuyết bỏ
đời
Trước mặt ma sư dãy chấn song gió
đông hơi lạnh thổi vô phòng
Ngày dài đêm ngắn tha hồ
đợi mong đến thăm nuôi đỡ nẩu lòng
Mỏi mòn trông ngóng con ngờ
vợ tối mớ trong mơ vợ ngỡ con
Năm năm biệt xứ công cưỡng
gái quên bẳng con ôm nhớ vợ bồng
Tố
nữ kinh:Lao trung mong đợi thấy đôi mông mỗi
tối tay ông vẫn xiết còng
Nhớ lúc đê mê trên lưng
ngỗng quên sao nổi hứng bữa chơi ngông
Hai chân mỏi gối đầu con
gái từng đứa xa luân chuyện vợ chồng
Trăng trôi qua cửa tầng song
sắt sư giả quốc doanh bỗng chạnh lòng
Thân tù chưa chán mộng viễn vông chẳng
có ai thăm thật nảo lòng
Đêm hết đam mê giờ chăn gối
ngày vẫn không quên cặp lưng
ong
Trâu già trống bỏi đành
thôi ngóng cỏ non lỡ nghiện cũng ngưng trông
Vịt trời tung cánh hà xứ
khứ sáo đã sang sông chẳng nhớ lồng
Một con mồng béo trụi sạch lông quốc
doanh sư giả bọn lộn rồng
Đại bàng khua búa đòi chia
thịt liềm treo đầu gấu dọa cắt mông
Nhớ thủa múa may trên sàn
diễn nhiều khi cũng được đóng vai chồng
Vợ người hoàn trả tha nhân
động sắm tuồng kép phụ đứng sau song
Ba
đình phong tận:Quay về quê cũ xa xôi ra
đi lòng vẫn bồi hồi nhớ nhung
Một người bạn gái chung chồng đớn đau chờ đợi đứa con không cầu
Tiếc cho nửa mảnh duyên sầu
giữa trời tan nát một bầu
mơ xanh
Hai con sáo đậu chung cành
on đi con ở trăng vành gãy đôi
“Người
bơi trên sông rộng kẻ bất động chờ thời lả lơi đành thất thế
Đứa
về đời nhập thể đứa suối lệ hoàng tuyền quên nửa mảnh trăng duyên”
SAO SA HÔM TỐI
TỘI MỐI SAO MAI HAI ĐOÁ HOA LÀI CÁI RƠI CÁI RŨ
Cô
thắm:Trường quê gái chợ vô ngồi hồng
hoa một đóa giữa đồi bướm hoang
Công nương qua cổng tre làng
mục đồng lõ mắt ngỡ ngàng
tiều phu
Em về học lại chữ nhu
môi xuân hạ đỏ mắt thu đông
sầu
Em như cô thắm qua cầu
vẩn vơ cài chiếc nơ màu xanh mây
Tóc mai sợi vắn sợi dài cuộc
đời còn lại những ngày đớn đau
Có con cá lội trong ao
nửa vầng trăng vẫn treo cao
trên đồi
Tiếc khi lúc phải chia phôi
một câu chẳng trọn chia đôi
mảnh tình
Quay về quê cũ một mình
may thay còn có gia đình bao che
Dượng
dì mắng
chửi ráng nghe đòn roi cố nhịn bên hè gió bay
Bốn năm mưa nắng đọa đày
trắng da đen tóc xanh mày đỏ
môi
Ghế trường em chễm chệ ngồi
về làng cô thắm bồi hồi nhớ thương
Hồng hoa một đóa phong sương
bướm ong đã tỏ con đường lại qua
Toả
hương:Em thất thân từ thủa mười ba hai
năm tôi mọi một ông già
Làm bà có phúc đâu mà
hưởng vướng bụi trong đời chỗ quỷ ma
Về làng phơi phới hồn xuân
sắc mười sáu trăng tròn đã bước qua
Giả thẹn nông phu trêu ngổ ngáo
tâm tình vờ lạ chị em ta
Miệt
vườn:Bốn năm lưu lạc mãi tận đâu cô
thắm thay da má đổi màu
Trai làng trước ngõ chờ đưa
đón gái thôn xúm xít đợi trên cầu
Em vẫn còn duyên cho người
nợ trường tình ai dại bảo ban nhau
Gió lay khe khẻ hàng dương
liễu tê tái lòng đau nỗi hận sầu
Chân
đất:HẮC , BẠCH hai anh tranh chỗ đứng khoe
mẽ con ông địa chủ giàu
Vung tiền sắm sửa dàn xe mới vãi bạc ra oai đám tốt hầu
Mắt nai em liếc quần anh
BẠCH môi hươu khen áo HẮC không nhàu
Hữu ý bày trò thời con
gái vô tình cốt sói giỏi vờn trâu
Một thủa bụi đời nhuốm gió sương chưa
tìm đâu được một người thương
Có phải mây mưa thêm thắm sắc
chân quê bất kể lúc đoạn trường
Ong bướm cả bầy nhìn hoa nở về làng gái bụi bỗng xông hương
Mắt cú ngại nhìn dân bùn
đất hồ như chúng muốn thượng chung giường
Thi
đua:Công tử miệt vườn trải gió sương phèn
chua muối mặn bụi ven đường
Cò bay thẳng cánh điền cha
tậu chó chạy cong đuôi mẹ đãi mương
HẮC BÌ ấm cật đời đại
phú trăm dặm dọc ngang hiếm một phường
Bồ non lẻ tẻ thừa ba đứa vẫn thấy chưa dư một chữ thương
Giành
giật:Lúa tốt năm sào cậu cũng cương quần
jean áo xịn bó khung sườn
Xế nổ mới tinh rinh vài
chiếc đồ nghề mông má cố khoe xương
Vung tiền nhiều đứa bò bên
gối vãi bạc tìm vui đám nõn nường
Tửu quán cao lầu đâu cũng nhậu ngàn vàng chỉ được tiếng vờ thương
Trăm đô một tối gửi qua đường ngựa
chiến vang danh cẩu mạnh cương
Đệ tử mười thằng quen một
sách nâng bi cậu giữa đám chung trường
Khum lưng lắm kẻ chờ đưa
rước lên mặt ba hoa bạn bốn phương
Ngờ đâu vướng bẫy tình cô
thắm gù mãi mà sao cổ hổng thương
“Trên
đường tranh đấu , cẩu gấu cáo hồ , một lỗ tam vô , bỏ bồ tứ tốt
Trong
thôn một chột giữa phố phường mù chàng nào chưa ngu khôn liền quan hệ”
KHÔNG
TRÁCH CÔ THẮM BẠCH ĐẠI CA TOÀN GIA KHỬ HẮC
CÔNG TỬ
Xã
hội đen:Đối thủ cạnh tranh BẠCH đại gia cái
thằng còn nhỏ muốn làm cha
Ruộng vườn trên dưới hàng
trăm mẫu quê đâu xứ MỸ mới dời qua
Da trắng môi son mình chu
chỉnh thơ sinh mà mắt mấy ông già
Nói năng lưu loát trò lắm học
đi đứng khoan thai cáo gạt
gà
Tinh tướng đại gia mã nếp nhà biết
đâu cốt bạch vốn hồn ma
Thừa tiền dư của đi tìm
gái lạc chỗ rủi may tậu một bà
Cũng xe cũng áo rình rang
sắm mặt bủng môi chua sữa tưới hoa
Nói năng như thể ba con mái
đi đứng oai nghi tựa lão già
Tính cách gia phong một nếp nhà đại
gia BẠCH cốt chẳng sờn ma
Bạn bè nhiều đứa trai cùng
gái cậu chẳng quan tâm lấy một bà
Con một mẹ thương hoài mua
sắm ai chẳng cho đời thắm đỏ hoa
Mẫu từ che đủ nhà hai mái
gợi nhớ hơi hương lão bố
già
Tình chẳng mong chi lũ bạn xa láng
giềng duyên dáng một thân ngà
Trăng vừa tròn lẳng hình như vẽ
quỷ tha ma bắt dễ đâu va
Không để lậm lâu thằng bọ
HẮC lửa rơm gần gủi tránh sao qua
BẠCH về quỳ gối xin thân
mẫu ngàn vàng không phải chuyện xa hoa
Ngàn vàng mua lấy một cành hoa mẹ
tiếc chi con lúc tuổi già
Sàn đời danh vọng oai bà
lớn thị trường chứng khoán điểm cao xa
Gật đầu khớp lệnh lời nam
tử tiền trao hoán đổi mỹ nhân ca
Lọ lem ma mãnh thời phong phú
an tọa vững tâm hứa một nhà
Tư
bản đỏ:Ba đời nội gián HẮC trăng hoa thương
tiếc chi đâu tấm ngọc ngà
Dư tiền cua đại vài con mái
sẳn của mua rông trẻ lẩn
già
Đạo đức cáo HỒ dường như thế giở trò khỉ gió quỷ hờn ma
Gặp tay cứng cựa như cô
thắm không dễ ngon xơi bộ cánh gà
Khua môi múa lưỡi BẠCH đại gia quyết
rước cô hai thắm về nhà
Tay trên họ HẮC dòng chân đất
thiên nga há để lấm phân gà
Rình rang một đám tân hôn
lớn bỉ mặt người đời biết tiếng ta
Người vui duyên mới lòng
phơi phới kẻ ở bên sông mãi tiếc hoa
Hận đời sau bữa tiệc trăng hoa tay
chơi nức tiếng phải đành xa
Giận người hận cả nhà
BẠCH cốt dám phổng tay trên HẮC đại ca
Muốn phá cho tan tành xíu
quách nghe đâu nó được mấy anh già
Đỡ đầu trong chuyện xài lâm
luật HẮC bì kèo dưới BẠCH phú gia
HẮC bì khủng bố BẠCH Mafia hiên hạ thề không đội một nhà
Thiệp cưới BẠCH trao tay
mời HẮC đối thủ cao cơ bỉ mặt ma
Cứ chờ rồi thấy chiêu thảo
khấu mười năm chờ đợi vẫn cho qua
Quà cưới tặng liền khăn
liềm búa HẮC ngầm ngụ ý BẠCH tan
nhà
Bông
cỏ may:Hoa hồng rực rỡ về làng tiên
nga xuống núi nữ hoàng vào dinh
Đèn treo pháo nổ linh đình
rộn ràng má phấn lung linh
mắt ngài
Môi son hé nụ trang đài
người trong hai họ kẻ ngoài
thông gia
Ồn ào tiệc cưới giữa nhà chiêng khua trống gõ rập rình lại qua
“Một chàng lãng tử từ xa bỗng dâng nặng nỗi buồn ta mất mình
Tâm
thanh thối bước đường tình trường đời quyết định lập trình sửa sai”
HẮC BẠCH DÒ HOA
BẤT KHẢ CẦU HOÀ HỒ SÂU MỘ CÁ HOÁ BÁ SO QUÀ
Mộng vàng riêng bước đường tình viễn
du theo đám lục bình trôi đi
Đơn phương một mối duyên lì
không bằng nhà HẮC chẳng bì
BẠCH gia
Chỉ là tay trắng mơ xa
yêu thầm nhớ trộm hồng hoa
lâu rồi
Bây giờ nàng đã đổi đời
vào lồng son ở mặc người
vấn vương
Người đi mang nỗi nhớ thương biết
em từ thủa bên đường gió sương
Dù không tỏ rõ tận tường
cũng dư biết được hàm hương
mất rồi
Chẳng thua bản lãnh dân chơi
bất cần trinh tiết lắm lời
dèm pha
TÂM THANH yêu đóa tàn hoa
bướm non thường đậu ong già từng leo
Cầu cho em thoát kiếp nghèo gian
nan chìm nổi bọt bèo trầm luân
Lầu son gác tía ấm thân
tàn mơ đối mặt một lần thở
than
Ra đi mộng vẫn chưa tan
trải thơ lên giấy tặng nàng
MAI LAN
Biết đâu rung động tim vàng
cho dù bạc tóc rụng răng sau
này
Hoa
chúc dạ:Bồi hồi chú rể mở khăn che rạo
rực cô dâu đợi bóng đè
Bỗng nhớ mình không quen
lừa trẻ thỏ thẻ cô đưa chuyện phòng the
Cho chàng tường tận thời
con gái sương gió sa chân buổi tối hè
Tiết trinh đánh mất từ năm
ấy dân chơi chung đám lũ bạn bè
BẠCH GIA thảng thốt lúc nghe qua giận
mình lầm chọn đóa tàn hoa
Suy đi nghĩ lại thân thừa
bựa đời có sạch đâu bụi đẫm da
Thôi tiếc nửa vầng trăng đã
mất coi như tai nạn đoạn đường xa
May thay chàng BẠCH lòng
quân tử cởi áo cho em tội bỗng tha
Cởi áo cho em ngực vẫn son truân
chuyên sương gió vú chưa mòn
Hứng tình đỏ mọng hai bầu
bú săn chắc trong tay cặp nhũ tròn
Duyên mới không hoài hương
con gái đường yêu lão luyện tấm eo thon
Ba mươi sáu kiểu em thông
suốt hoa lá mây mưa nước hạ nguồn
Lạ
hàm hương:MAI LAN từ độ nắng mưa sa sung
sướng tìm đâu lúc hợp hòa
Chỉ là một thoáng tình
khiên cưỡng đau thầm trong dạ chẳng kêu ca
Bây giờ bỗng thấy nguồn ân
ái cực điểm long cung cũng hít hà
Quân tử buông cần bên gối
mới mỹ nhân xoải cánh giữa giường hoa
Giường hoa ân ái chẳng buông lơi chàng
BẠCH thì thầm chửa đã chơi
Miệng cười dâm dật nàng lên
tiếng dám không xuất bảy nhập ba hồi
Lực bất tòng tâm em hãy
đợi mèo không sợ chuột sẳn đưa mồi
Giai nhân lõa thể nằm mơ
mộng rừng non khe suối cỏ đâm
chồi
Trương
giường chiếu:Hai đồi lồ lộ cũng lả lơi tay
chẳng bận chi khỏi gọi mời
Bây giờ mới rõ mình em đẹp
vệ nữ bên tây chẳng đáng
vời
Khuôn trăng núi ngọc rừng
khe suối TỪ THỨC ngày xưa chửa chắc
hời
Đào nguyên lạc lộ không
thiên địa vén mở anh xem cõi đất trời
Lưỡi chàng nếm thử mùi hương mới cô
thắm năm xưa chẳng hở môi
Che miệng cười tình khoe
khát vọng mặc bầy ong bướm thốt nhiều lời
Thân em giờ đã kề bên cạnh
dáng tựa thiên nga vóc ngọc
mời
Tiếc thay sức lực không
thừa mứa lên được ba lần đã hết hơi
“Vào
ba ra bảy chẳng cậy khinh công tình nghĩa vợ chồng chày đêm một cối
Không
cần lắm mối chỉ dội mỗi em năm canh vẫn kèm cây kem mềm vội”
TRẦN TÌNH HOA CHÚC DẠ KHÓ HẠ HOẢ TÂN PHU HỒ NHƯ GIÓ THU DỤ
Hẹn em vài bữa anh ra bảy vào
ba chưa đã cuộc vui chơi
Đêm này còn những trăm năm
nữa sợ sẽ đến ngày ta hết hơi
Đừng chê quân tử không hay
nhảy cố đợi bên nhau cả một đời
Thuyền tình tới bến đồng
phu phụ thôi ngủ đi em tạnh gió mưa
Cuộc
truy hoan:Ái ân là chuyện đẩy đưa phòng
the che gió chắn mưa ai tường
Biết rằng chàng BẠCH yêu
thương năng mua áo mới lại nhường món ngon
Hôm qua đi chợ SÀI GÒN
ba trăm một tá táo giòn
cũng mua
Hồng hoa kịp nở đúng mùa
cấn thai một bụng gáo dừa
dễ thương
Gối chăn để rộng cạnh tường “sô
pha” anh nghỉ một giường em ngơi
Lựa thời theo thế mà chơi
đừng leo cao dốc chớ bơi xa
dòng
Cả nhà họ BẠCH chờ trông
một thằng quý tử ước mong
lâu rồi
Chiều nay bà nội lên đồi
thắp nhang cho ổng có đời
đích tôn
Khan
đú đởn:Quà ngon món lạ dập dồn người
dâng kẻ biếu lấy lòng thiếu gia
Mừng cho chàng BẠCH làm cha
một tầng cao đợi cu ta ra đời
Nàng thơm cơm mới em xơi
gạo thường lúa cũ anh xơi
tự mình
Chẳng qua để tỏ tấm tình
nàng đang tạo dáng một hình
hai thân
Người trên kẻ dưới ân cần mười
ngày chín tháng cân thằng bé con
Nhóc khoe một củ hai hòn
tóc đen môi đỏ rộng mồm dài
mi
Đầu đuôi chẳng thiếu thứ
chi mới sinh đã biết cười khì với cha
Tròn trăng hưởng đủ loại
quà ăn mừng đầy tháng gần xa ra vào
Đại
thiếu gia:Một đứa con xinh
củng cố đời cô thắm ngày xưa khỏi lả lơi
Từ đây sống chết nhà họ
BẠCH có mệt chi đâu chuyện dưỡng nuôi
Một bà bảo mẫu thêm hầu
gái lăng xăng giường cũi cậu vui chơi
Sáng tối chìu lòng từng li
một khom lưng quỳ gối cậu lên ngồi
Cha ông đại phú cậu hưng thời xung
quanh cả đống của đồ chơi
Nhà giàu không thiếu chi
quà biếu lũ lượt râm ran lắm kẻ mời
Sinh vào đúng chỗ chùm sao
sáng sơn hào hải vị đủ mâm xơi
Từ nhỏ không quen trò than
khóc suốt ngày chỉ biết chuyện ham vui
Quà
bà lớn:Cô thắm ngày xưa đi lấy chồng bởi
chưng ông cậu nợ chổng mông
May nhờ chàng BẠCH ra tay
giúp em mới cho anh thỏa ước mong
Gái cũ dám đâu bì trai mới
chẳng qua mệnh vận thả trôi
sông
Đền ơn nuôi dưỡng cho ông
cậu dù trải hai năm cũng nảo nùng
Cô thắm ngày xưa đã cũ rồi nhũ
danh húy kị mợ hai thôi
MAI LAN chỉ có thân nhân gọi
nhiều khi vẫn nhớ lúc ăn
chơi
Cứ ngỡ đang mơ trong ảo
mộng ai đã cho em cuộc đổi đời
May nhờ chàng BẠCH lòng
quân tử quên ngày cơ nhỡ lúc hoa rơi
Hoạ
tóc tang:Đích tôn vừa được tròn hai tuổi bà
nội ra đi vội bỏ đời
Thôi hết lúc ra nhòm vào
ngó nghi ngờ trinh tiết đứa dâu rơi
Cũng may còn có thằng nối
dõi bả mới ngưng thôi mỉa lắm lời
Từ nay an phận nhe ác mẫu
tui còn một cục tỉnh tâm
nuôi
“Một
rừng hai cọp quỳ mọp con non thiên địa ra đòn càn khôn bắt hổ
Ba
Đình nhất HỒ chủ nghĩa tam vô chỉ vồ độc phách”
ĐOẠN
TRƯỜNG TANG TÓC KHÔNG KHÓC MỘT LẦN HAI TẤM ÁO QUAN
Tui còn một cục để yêu đời giàu
sang phú quý bất cần ngơi
Từng trải lầu son qua gác
tía quần là áo lụa cũng đương thời
Nặng nghĩa đá vàng thương
chàng BẠCH hận người rồi giận cũng mau vơi
Trần thế thằng này còn con
nọ khi không tui được đại gia mời
Khi không em được một anh yêu dẩu
biết điêu nhân vẫn cứ chìu
Quên đi ngày tháng còn đi bụi
nắng phủ mưa sa tấm mỹ miều
Có ai hơn nữa mà trông đợi
tuổi cũng râm ran sắp ế thiu
May rủi biết đâu trời xa
thẳm thoảng nghe đâu đó tiếng buồn tiêu
Hồ
địa chấn:Bỗng nghe ngoài ngõ tiếng ai kêu xe
đụng chồng em lúc xế chiều
Bên tai sét đánh hay bom nổ
có phải thật không hởi anh
yêu
Em còn chưa kề khi chăn gối
vừa mới mang thêm một bọc
điều
Ra đi anh có buồn than oán
em vẫn đa mang tính nói điêu
Giỗ bà vừa được tròn năm trăm
ngày em phải làm mâm cúng chồng
Bây giờ trong cửa ngoài
đồng hai tay củng cố một lòng chuyên lo
Sông sâu sóng cả con đò
ngược xuôi cũng chỉ đoán mò
mà bơi
Dọc ngang thương ghét tình
đời người làm thua lỗ đứa chơi lấy lời
Ẩn
sóng thần:Một hôm nạn rớt tai rơi vườn
cây trăm mẫu tơi bời hỏa thiêu
Ruộng xanh bỗng hóa rẫy
điều sào non một miếng đánh liều đổi trao
Bây giờ đối mặt gian lao
mồ côi phận bạc ai nào biết
thương
Khai trương quán nước bên
đường tay bồng lưng cõng nhong nhong hai thằng
Đêm về nhớ bóng trăng tan má
hồng lưu lạc hoa tàn chưa xong
Trời đày nảo nuột cõi
lòng người đi kẻ ở qua sông cũng đành
Thương thay hai mái đầu xanh
truân chuyên sớm chịu mong
manh số phần
Lẽ đâu lại phải dấn thân
tìm nơi nương tựa đường trần
nghỉ chân
Quán
bên đường:Lỡ lầm một thủa trầm luân đành
lòng sao để đôi thân vào hùa
Trường đời dù đắng hay chua
hai thằng bên mẹ không thua
mệnh phần
Từ nay sáng tối tảo tần
bên đường bán nước mười phân
vẹn toàn
Cầu mong lũ trẻ hiền ngoan
hiểu cho lòng mẹ tình vàng
cho con
Kẻ
thương lái :“Cô bán thứ chi ở vệ đường ghế
bàn lỏng chỏng bảng không trương
Lèo tèo mấy ấm trà nong
nóng lác đác người qua chẳng bốc hương
Hai thằng nho nhỏ đang đùa
giởn mặt trắng môi son cũng dễ thương
Chắc là không phải con ông
lớn cô có bán không cái nõn nường
Cô có bán không cái cỏn con dù
năm ba tối vẫn không mòn
Chính chuyên chi nữa đời cô thắm
gái góa hai con khó sắc son
Xứ xa lưu lạc không thân
thích sao chưa tìm thấy miếng mồi ngon
Để sầu để tủi đời chăn
chiếu cô có bán không cái mãi còn”
Mẹ mẹ con con suốt cả ngày đường
xa thưa vắng khách vãng lai
Trà xanh ế ẩm đành thêm
rượu lẻ tẻ chiều hôm có đứa xài
Mồi ngon thêm thắt ghiền hay
khoái rủ rê cả đám nhậu lai rai
Từ nay quán nước em vang
tiếng tấp nập ra vào bọn xỉn say
“Tửu
nhập dâm xuất chẳng mất thứ gì chìa đôi mông lì chịu chi nón cối
Dép
râu cả khối ngồi đợi ngoài hè be he rời xe gà què ăn quẩn”
QUÁN NƯỚC LỀ ĐƯỜNG
PHI THƯƠNG BẤT PHÚ CÁC CHÚ ĐẠO DỤ
Thường
tình:Câu khách vào ra dáng lả lơi môi
son má phấn chửa quên cười
Một thằng thô bỉ nhằm mông
vỗ dù bụng héo queo mặt vẫn tươi
Mấy ông mất nết buồn không đáng
cả lũ say sưa chẳng rỗi hơi
Nhịn nhục nuôi con mong
chóng lớn bán cả nhân duyên lẩn cuộc đời
Bán cái nhân duyên dễ kiếm lời lỗ
nhiều năm tháng thiếu chân chơi
Gài độ ba con mòng béo của
lâu lâu xả cảng một dù phơi
Một tháng bấm gan sàng vài
tối trường học hai con khỏi phải rời
Đêm về lệ đẫm dầm trên gối
bán mảnh tư tình chúng vẫn
xơi
Hương
buôn:Bán mảnh trăng duyên sắp hết mùa bon
chen giành giật bọn thu mua
NGA MỸ NHẬT HÀN đâu cũng
múa ngọt tiền trong miệng bụng cay chua
Tàn hoa chẳng đặng ra cao
giá mấy trăm bạc lẻ phải quen lùa
Cái vốn trời cho hò không
dễ cớ chi toan tính chuyện được thua
Không còn minh định chuyện ghét thương hai
đứa con thơ nặng phí trường
Sương đêm ướt đẫm giường
chăn gối lạnh buốt thân em lúc chán chường
Quay lưng quân tử tình chưa
thỏa cúi mặt thuyền quyên đọng vấn vương
Ra về nhiều bữa quên cơm
tối lũ trẻ ăn quen ở học đường
Phấn
bán:Sợ trẻ thiếu ăn da bọc xương khi
suy dinh dưỡng giữa sân trường
Bạch my lão tổ nhiều khi
vắng vãng lai cũng mất khách chơi thường
Gạ gẫm một vài anh hàng
xóm buông câu gái mẹ một bầy dương
HOẠN THƯ bọn vợ hăm he nhắn
giữ phúc cho con cái bẩn giường
Vang danh quán nước đầu làng có
cô má thắm huy hoàng dung nhan
Trong tay cầm lưỡi hái vàng
chém hay chặt đẹp mấy chàng
xỉn say
Rượu vào lời chẳng xuất
ngay nửa năm sáu tháng bệnh lây nhiều thằng
Đêm đen thanh diện hồng đăng
ào ào kéo đến nhố nhăng cả
đàn
Búa cán:Mồm hoa nhụy lưỡi bọc vàng thằng
giàu giũ sổ chung thân đứa nghèo
Cộng đồng chung một loài
heo trông gà hóa quốc nhìn beo ngỡ mèo
Xóm làng lắm đứa mơ leo
mây mưa phỉ chí giường lèo
với em
Hái vàng đành gặt đời đen
trăm đô cũng nhặt chục cent
cũng cầm
Kiếm tiền đành phải nhẫn tâm lương
thằng nhiều của nghèo thâm theo nghèo
Chỉ lo bọn trẻ tỏng teo
tiền trường bạc chợ vàng
treo cũng mòn
May còn có cái cỏn con
lả lơi bọn nhậu mỏi mòn
ước mong
Hỏi cô bán rượu góa chồng mồi ngon có tặng đôi mông dễ nhìn
Liềm quan:Đôi mông rao bán bao nhiêu cho
ta mướn tạm một chiều trú đông
Hay là giữ thói chơi rông
qua đêm vài tối đường cong
vẫn còn
Chưa chồng trông vẫn phổng phao
hỏi xem chỗ ấy đầy hào hay chưa
Đời hoa cũng sắp hết mùa
nông sâu sao biết sẽ vừa
bụng nhau
Tan mộng đẹp:Nông sâu một lỗ
nhớ thương nhau tiếc thay chàng BẠCH vội qua cầu
Hương dường thoang thoảng
vương trên gối tình tựa ngọt ngào mùi mật dâu
Mơ màng ân ái hồn chăn
chiếu cớ chi cố giữ cái ươm sầu
Cứ thưởng thêm thằng dư
tiền gọi đừng tặng không cho đứa lắm râu
“Hồ Tập Chương Tầu làm màu lồng cũi , bất minh hắc bạch Ái quốc
đi đâu
Tiểu sử vua hầu thiếu khâu rải dứa bên MỸ thừa mứa những đứa bồi
Tây”
SƯƠNG GIÁ CUỘC ĐỜI TRÊN MỘT ĐƯỜNG BƠI GỐI CHĂN CŨNG MỎI
Tửu lì:Hai ngàn một xị cũng say sưa sắp
chết đến nơi vẫn chẳng chừa
Gan xơ vài đứa lòng không
hứa dạ thủng ruột thun vẫn uống bừa
Ung thư tiêu khát tăng cao
huyết đoạn trường bất tuyệt món mồi chua
Tửu nhập tâm dương dâm đành
xuất chúng thuyết rằng cô có lỗ thừa
Hoa luỵ:Nẩu hỏi rằng cô định ỗ chưa nhiều
anh nặng kéo một chân bừa
Lâu rồi không cấy nơi thèm
chứa của quý không xìu dẫu gió mưa
Tiêu đêm có thấy buồn chua bụng ai dại không cho đoạn thịt thừa
Đừng chối không rành đường
bơi ngửa lắm kẻ hơn người ếch đớp cua
Nguyệt kị:Lãng tử giang hồ lạc đến đây biết
nhau từ thủa mặt chưa dày
Quên đi ngày tháng hoài mong
muốn con bướm đa tình thỏa mộng say
Chớ trách em còn bầy con
dại không để anh lưu mãi chỗ này
Thương nhau tình nghĩa vài
ba tối hai đường khác hướng lại chia tay
Đời là biển rộng những truân chuyên lãng
tử vô duyên lắm nỗi phiền
Trao nhau ân ái vài ba tối
em còn bận bịu kiếm ra tiền
Anh sẽ ra đi trong gió bụi
mang theo một gói nỗi hờn riêng
Góa phụ hồi đầu nơi không
thiếu rồi thôi đứt đoạn mộng do thiên
U minh:Tan rồi một giấc mộng phùng tiên đời
trăm nỗi nhớ chẳng ra tiền
Yêu đương kém cạnh vì cơm áo vài tối cho nhau đỡ vã ghiền
Con đò sương gió quen mưa
nắng hai bờ vẫn đợi những đêm duyên
Đớn đau khi phải vo tờ bạc
đừng nhớ chi nhau một chuyện
phiền
Nhớ nhau trong những giấc mơ xa mong
tặng cho em tựa món quà
Một người tình lỡ đêm ân
ái những trang giấy ố tiệc trăng hoa
Lòng em dù rộng nhưng không
nhận tiền anh chưa đủ trả nợ nhà
Ngàn vàng đã thử qua nhiều
lửa chẳng nỡ xúi anh nhập đảng ma
Nằm vùng:Mặt đất còn xanh giấc mộng lành đại
gia tư bản đỏ ăn nhanh
HẮC BÌ công tử quen tên
tuổi hơn chục năm trời vẫn háo danh
Một xe chính chủ đời không mới
một lũ tay sai vẫn đứng canh
Doanh nhân xuôi ngược đường
nam bắc ngỡ ngàng tao ngộ bữa trăng thanh
Bẽ bàng tao ngộ người trong mộng bỗng thấy hồn em cũng mặn nồng
Mười năm như đã vào quá
khứ một cuộc thua tình lạnh gió đông
“Em đi ân ái với chồng bỏ anh đứng lại ước mong từng ngày
Giận người không cạn men say
đổi đời bỗng hưởng lộc may
theo mình”
Đặc công:Mười năm đau đớn lặng thinh học
trò sát thủ nợ tình chưa lâu
Bưng biền không đặng cao cầu mật khu địa đạo chiến bào
tả tơi
Giao liên hộ lý gọi mời
cáo HỒ đạo đức chơi bời
chẳng kham
Yêu đương không dám mơ màng
phê bình tự kiểm một nàng
mà thôi
Biệt động:Khi nhìn nếp lỡ vô nồi đau
lòng xôi hỏng nửa đời bỏng không
Nếu em tái giá thêm chồng
trầu cau cưới hỏi bằng lòng
đoái công
Hồi hương chuộc tội phụ
lòng khỏi kinh tế mới ruộng đồng đảng cho
Phận hoa đừng nhỡ chuyến
đò nằm vùng nội gián ra lò chỉ huy
“Bộ đội dép râu cầm đầu nón cối đặc công pháo dội biệt động to
hàm
Nằm vùng quá giang cắn càn lính NGUỴ đánh MỸ hơn đĩ BÁC thăng lớn
chức”
MAI LAN TỬU QUÁN
KHÔNG NGÁN MỸ TÂY MẶT DÀY CHÁU BÁC
Đạo dụ:Ta bày đại tiệc vu quy MAI
LAN tửu quán ra đi khỏi về
Vui lòng nội trợ hiền thê
kinh tài cán bộ cận kề bên
nhau
Sau này rủi bước qua cầu
sinh không chung tháng chết
xâu cùng ngày
Người ta trong cảnh đọa đày
riêng em vợ vẹm lên mây khuấy
trời
Đại du:Tửu khách rồi đây vắng bóng nàng ngẩn
ngơ bằng hữu quán MAI LAN
Mất mồi sáng tối dừng say
sỉn đêm hôm đành thiếu chỗ lang thang
Một bầy sâu rượu buồn quên
lộ cả bọn ma men hận lỡ đàng
Ra đi không gửi hồi trăng
gió một nỗi niềm riêng trót nặng mang
Tình trường vương vấn kẻ hoài mang còn
đâu mơ mộng ngắm trăng vàng
Nhâm nhi ly rượu chờ đêm
xuống đợi tiếng em ngân giọng hát vang
Rượu đế bây giờ sao đắng
tệ mồi thua mát mắt cặp mông nàng
Tìm đâu ra chỗ buồn vui đổ
con sáo sang sông có bẽ bàng
Cúc cu:Nhẫn tâm ai trộm ánh trăng vàng đêm
giờ như trắng một màu tang
Không còn thưởng nguyệt
lòng phơi phới chẳng thấy lũ điên rượu ngổn ngang
Chân cao chân thấp mò vô
quán tìm lỗ lộ hàng ý hở hang
Đôi khi táy máy vài ba đứa
mấy cái tát tai chịu sẳn sàng
Gù gái:Một cái véo tai nên duyên phận hẹn
hò ngầm bảo đợi đêm sang
Có người đứng ngóng bên
song cửa sẽ chẳng chèn then chắn chốt ngang
Có đến đừng quên đầy túi
bạc bằng không lui bước giấc mơ vàng
Cũng nhớ canh chừng con vợ
cáo tuổi hồi xuân hứng lại kêu vang
Quán nhỏ âm thầm trộm bắc thang nửa
đêm nổi hứng thưởng trăng vàng
Mặc con vợ mắm đang say ngủ
len lén sân sau nhẹ bước
hoang
Xế chiều hiểu ý nàng ra đón cho bõ công anh mãi sỗ sàng
Tình trong như đã nhiều hôm
đợi dẫu sợ râm ran tiếng xóm làng
Lề trái đẩy đưa:Mấy bữa thiếu hơi cán bộ già chắc
là công tác đảng đi xa
Thằng nhỏ mè nheo quần áo
mới túng tiền đành gọi đại anh qua
Hàng xóm cũng không mời
khuyến mãi láng giềng dù tối bạc không tha
Tặng anh một cái bao đầu
đỏ Sida cùng tránh cả hai nhà
Khe khẽ phòng trong hai đứa ngủ một
bức mành phong chẳng mấy xa
Đừng lớn tiếng vô khi được nhậu
đừng vồ tựa lúc vỗ mông bà
Đã đời cũng ráng rên nhè
nhẹ nín thở giùm em khúc xả ga
Ngoan ngoản thưởng công thêm
lần nữa khó ưa mau bước khỏi sân nhà
Mây mưa lối đảng:Cáo mẫu đã lâu muốn bắt gà nửa
đêm chợt tỉnh giấc đè ma
Khua tay chẳng thấy râu ông xã láng giềng quán rượu chẳng bao xa
Đêm đông đốt đèn đi đâu đá
nhập nha chắc mẫm lão đào
hoa
Đòn gánh cặp ngay vào trong
nách sinh hùm hổ bộ dậm chân qua
Giường chơi xoải cánh hai thân ai
ngờ ác phụ ầm ầm bước qua
Ông chồng van lạy chẳng tha
mỗi người một gánh nứt da
ba lằn
Môi hoa xoen xoét thề căng
giữa đêm mê ngủ bị đằng hụt
hơi
Xin thua ổng hổng cho thôi
mạnh tay khỏe gối cù loi
vượt rào
“Sáng nay véo tai dù ngắn cắn dài , tối này vác vai một đòn gánh
nặng
Buôn hương cay đắng chưa thắng trên giường đã thua dưới chiếu”
GÁI ĐĨ “RÊN MÉ ĐÌU HIU”LỀ DÂN CŨNG CHÌU HUỐNG HỒ LỐI ĐẢNG
Kỹ nữ:Mai này rủi có bể
bào tui thưa cho ổng nhà lao vào ngồi
Hiếp dâm mẹ góa con côi
án tù ráng lãnh nửa đời
mọt gông
Nghe qua bà cáo bâng khuâng
néo già dây đứt củ nần để đâu
Căm thù mang nặng một bầu
đành thôi nín nhịn cần câu
xách về
Mấy ai tin chuyện nàng thề cá
trê chui ống sụp kè chân trâu
Oan khiên cũng tựa THỊ MẦU
lên chùa sư trẻ gõ đầu cấn
thai
Can chi tỏ rõ đúng sai
thương thay góa phụ sớm cai
làm tình
Láng giềng hàng xóm lặng
thinh MAI LAN tửu quán linh đình
hơn xưa
Cũng như bao chuyện nắng mưa mưa
xong lại nắng ai mua vào lòng
Hồng hoa ẩn nhẫn chổng mông
chờ ông cán bộ việc công
chưa về
Đang khi ruột héo teo mề
HẮC BÌ công tử mải mê lạc đường
May thay chàng vẫn còn
thương rủ rê bỏ xứ gió sương đoạn tình
Hồi hương:Người có lúc lên xe xuống ngựa , chó cùng đường phá giậu cắn càn
Chịu chơi vận mệnh đa mang
hai con một mẹ lên đàng sang
ngang
Trở về quê cũ ngỡ ngàng
chị em xúm xít đầu làng
đứng xem
Trời vừa sẫm tối buông rèm
hồi hương cô thắm còn đem ba
chàng
Hai thằng đệ tử một đại ca chúng gọi bằng cha cũng tại bà
Đồ lề mở gói lung tung xả
lớn thùng bé thúng của nội
gia
Tư dinh bốn quả tim hòa người thân kẻ thích gần xa đủ điều
Mồi mời bà HẮC ra chiêu
dầu sao nhan sắc mỹ miều
chưa phai
Nói năng sắc cạnh thua ai môi
tim xâm đỏ mày ngài dậm xanh
Một cây bỗng trổ ba cành
HẮC BÌ nặng gánh cũng đành cưu mang
Lỡ ôm giấc mộng hoa vàng duyên trời se lại cho nàng tái hôn
Ngày xưa chuyện cũ căm hờn
phải chăng oán hận oan hồn BẠCH
GIA
Vượt tường:HẮC BÌ an dưỡng tuổi già hưu
non mở tiệm cho bà bán buôn
Khóa vàng tủ bạc buông
cương cơm ngày ba bữa lãnh lương mỗi ngày
Nhẩn nha một chút men cay
trà tam rượu tứ một bầy
phú ông
Tiền tài nay khỏi bận lòng
lầu trên gác dưới bà trông
tự mình
Lửa khói:Bay nhảy đã đời ngựa lỏng cương về
nhà vui vẻ với người thương
Nhâm nhi chén rượu hò tri
kỷ nhấm nháp trà kêu bạn khác phường
Vườn hồng đến độ lo vun
quén giả sơn quá độ phải chăm thường
Gặp nhau đầy đủ dùng cơm
tối sáng mở mắt ra dạt bốn phương
Em vui tính toán đời mua bán anh
chán dọc ngang chốn thị trường
Kinh nghiệm lâu năm cùng hội
ý tùy em hoan hỷ cánh thương buôn
Lỗ lời gánh chịu tương lai trẻ
sứt mẻ không mong lúc tuổi
già
Lâu lâu anh hỏi vài đồng lẻ
mua dặm trong vườn mấy bụi
hoa
Thấm thoát trôi qua cũng hết năm bõ
công phu phụ luyện ăn nằm
Thỏ thẻ nàng khoe hình em
bé chân tay đầy đủ ảnh siêu âm
Rên mé đìu hiu chàng HẮC
sướng bồi dưỡng cho bà mấy củ sâm
Để dành trong tủ không dùng
đến đợi lúc mòn hơi mới dám hầm
“Giang hồ tứ chiếng luyện cú điền viên cháu TRẦN DÂN TIÊN ghiền
hai bầu bú
Tiền vàng trong tủ cũng đủ dư xài đại gia lai rai trà tam rượu tứ”
VUI THÚ ĐIỀN VIÊN CHÁU TIÊN LÀM GIÀU
VỢ BẦU CHỒNG KẾ
Từ nay thôi nhé dừng công khó lẫm
lúa đầy kho thóc khẫm bồ
Dù có sảy ra bao sự cố
mười năm chưa hết của trời
cho
Bà hai không chịu nghe ông
bảo mướn mấy tay em giỏi phụ thồ
Chỉ huy bà phải làm giám
đốc ông HẮC vừa lòng hết nỗi lo
Bạc đống tiền đông ông khỏi lo hai
tay mười ngón một con đò
Xuôi ngược người khôn dồn
kẻ khó bà luôn bận bịu bán buôn so
Ở nhà ông xới cây đào cỏ
thương trường lúa gạo mọi
người no
Mưa không tới mặt bà nương
gió ông hưởng hương hoa đám bạn hò
Hưu non:Vui thú điền viên lúc xế chiều không
còn lo sợ phải treo niêu
Tách trà chung rượu bàn
thế sự khi hát ngân nga lúc lẩy kiều
Cuộc đời không mãi hoài
gian khổ thị trường mua bán cậy tay siêu
Lớn gan bạo phổi tăng cao
giá đầu cơ tích trữ cũng cương liều
Đàn bà thương nghiệp khá bạo tay họa
phước xem ra cũng dạn dày
Thị trường đấu đá gà
giương cựa đường đua không sủa chó săn hay
Nằm trên giường đẻ còn lo
nghĩ thừa thiếu tồn kho phải dậm đầy
Cửa hàng lớn bé chờ phân
phối hàng hóa thối hư chẳng được bày
Còn của:Chín tháng sinh ra lại một thằng da
đen như thể tối mờ trăng
Ha hả cười dai ông bố HẮC
mở mồm xem nó khác hàm răng
Nghĩ sao ông đặt ngay tên
BẠCH MAI LAN nuốt giận cũng
chẳng rằng
Mặc kệ cho ông thù người khuất
hàng ngày vẫn vọng tiếng
đại danh
Có ghét đâu mà để chẳng thương bởi
chưng ngày ấy BẠCH không nhường
Bây giờ có đứa kêu bằng bố
trả thù trút hận một ghè
tương
Mai mốt chửi tên mày cho
sướng cha ăn thịt cá quẳng con xương
Mỗi ngày tra tấn hai ba bận
tối nằm dưới đất khỏi lên
giường
“Ông
ghét sao bằng má nó thương lơ mơ khỏi mộng được chung giường”
Chỗ hai thước hẹp ông nằm
đất cá thịt phần con cha gặm xương
Trầy da thằng nhỏ em li dị
chửi nặng tên ai đứa mỗi
đường
Lệnh ông thua cồng bà cầm
chắc nói cho đã miệng dám đâu
cương
Búa giũa:Có ghét sao đành cục thịt thương tìm
đâu khác chỗ để chung giường
Đám trẻ một đen hòa hai
trắng bà nằm ở giữa gánh đôi phương
Mỗi lần ông ẳm đừng nên
hỏi em có cho không chút nhún nhường
Bế con không được đành bẹo
má xin thề không dám xuống tay cương
Bạn bè thân thích đến ăn mừng khoe
khoang ông giới thiệu cục cưng
Đen nhẻm như trông hòn than sống
hài nhi cựa quậy ít khi
ngừng
Cái cần nho nhỏ càng đen
đậm mai này chắc khó có con ưng
Sau lưng bà đạp cho một cái
ổng bưng thằng nhỏ nhảy tưng
tưng
Liềm mài:Tai ương đổ xuống thằng hai đua
xe một tối nằm dài nhà thương
Bà cho con bú trên giường
giao ông trọng trách ngày
thường thăm nom
Gặp con ổng hổng dám dòm
từ đầu tới đít bịt hòm
thạch cao
Mặt mày chẳng biết ra sao
chỉ còn hai lỗ đen màu cò
ma
“Tài không đợi tuổi một buổi đua xe chân tay lặc lè nửa đầu sứt
mẽ
Đẻ đau mang nặng che nắng tránh mưa bệnh hoạn phòng ngừa chưa
qua thời trẻ”
MẸ SINH CHA DƯỠNG CON CƯỞNG ĐỦ LÔNG XÔNG VÀO GIÔNG BÃO
Bố láo:Ông kêu tên nó không dà hôn
mê nửa tháng trải qua chỉnh hình
Chấn thương sọ não tiền đình
ghim đâu mấy chục mũi đinh
trên đầu
Ngồi canh chưa được bao lâu
đại trung tiểu tiện nó châu
một lần
Ba người trợ tá lột trần
chân tay đầu cổ tám phần
khỏi trông
Tía lia:Bà nghe như xé cõi lòng ông
còn rủa BẠCH mất giòng nữa thôi
Bây giờ nguyền đã ứng lời
thằng hai gánh chịu suốt
đời thảm thương
Rủi mai nó phải lên đường
hai ta đôi lứa khác giường
cho xong
“Ai đâu biết trước mà mong anh cũng đau xót dạ trong mặt ngoài”
Cha già:Không sinh cũng dưỡng như ai trong
nhà chung cánh việc ngoài cùng phe
Hay đâu non tuổi chạy xe
đua đòi cho kịp bạn bè ăn
chơi
Rủi may là chuyện của trời
mệnh phần như vậy nhiều lời
ích chi
Nắng mưa sương gió có thì
để coi kiếp nạn có gì đổi
thay
Ba xạo:Lơ mơ nửa tháng hồn thơ thẩn lúc
hết hôn mê vẫn thẩn thờ
Lan man nhớ lại hồi tai nạn uống có vài ly mắt đã mờ
Xe tải bên đường nhìn không
thấy ngỡ rằng nó ở phía kia bờ
Lỡ trò tháo hết hai dây
thắng phanh chẳng còn cơ được cậy nhờ
Mẹ Mỹ:Nỗi buồn mang nặng chẳng ai hay lỡ
sinh trong kiếp lắm đọa đày
Mỗi người một cảnh trần
gian khổ héo ruột sầu lòng không giống ai
Thương thân chẳng phải vì
cơm áo do bởi tình người tạo đắng cay
Một thằng em nhỏ đen như
cháy ra đời giữa lúc tưởng duyên may
Me Tây:Căm hờn từ độ mẹ lấy chồng có
mồm không nói chẳng thèm trông
Dù cha đã chết nhiều năm
trước mẹ vội quên mau giữa tiệc hồng
Sau hông buồng cưới con buồn
đứng mẹ rất hân hoan lúc động phòng
Nhớ cha chất chứa sầu đau
đáu mẹ vẫn vui khi kẻ khác bồng
Bầy hầy:Mẹ vẫn vui thêm một đứa em con
nhìn chẳng thấy chút nào quen
Mặt mày trông giống dòng hai lúa da đen như bấc lụi tim đèn
Đã xấu còn vào vai gào
khóc mẹ đẻ ra chi chẳng bõ bèn
Một thằng xa lạ bên con quá
không được bằng người tướng giống hen
Một lỗ:Nằm buồn chợt nhớ chuyện ngày xưa em
kế sinh ra bỗng thấy thừa
Không còn được mẹ năng chăm
sóc chẳng mãi mè nheo lúc nắng mưa
Một giường hai gối ôm không
đã mấy cái đồ chơi nó chẳng chừa
Dù cho thân mẫu cùng yêu mến
đẻ muộn nhường nhau vẫn
thấy thua
Lúc nào mẹ cũng rằng con lớn phải
nhịn thằng ba cả lúc đùa
Thôi kệ áo quần anh đã mặc
mẹ không lo lắng mất tiền
mua
Đồ chơi hư cũ từ năm trước
nó vẫm ham mê mấy cái thừa
Lâu rồi cũng thấy thương
thằng nhỏ cha chung chết sớm nó hay chưa
Một bữa có thằng bên xóm rượt chạy
về nắm áo xúi anh cưa
Thằng kia hồn phách lên mây
nhảy từ đó về sau nó mới chừa
Không còn ăn hiếp thằng ba
nửa anh bỗng trong em tựa đức vua
Cây cao bóng mát anh tươi
rói em cứ dựa anh lúc nắng mưa
“Một giọt máu đào hơn ao nước lã cây cao bóng cả huynh đệ chở
che
Không như cáo HỒ diệt kẻ khác phe không cùng một bè cũng giết đồng
chí”
KHẨN CẦU ANH VẪN YÊU EM DÙ ĐEN HAY TRẮNG DÙ TRĂNG HAY ĐÈN
Cùng bọc:Bên em anh bỗng chẳng dư thừa ruột
rà huynh đệ khó ăn thua
Đồ chơi hư cũ anh mua nữa
cho em áo mới mặc không vừa
Tiền quà buổi sáng anh
dành lại mua về nhiếu món cóc ổi chua
Chia hai mỗi thứ THANH không
kém mẹ cấm ăn rong TÂM vẫn chừa
Đồng bào:Mẹ cùng rứt ruột sinh ra cũng
từ trong bụng khai hoa ba chàng
Nếu như một đứa thiên thăng
hỏi rằng tôi chọn một thằng
bỏ rơi
Nếu tin vận mệnh do trời
nguyện cầu xin được đổi đời thay con
Thân tôi chẳng đáng ba đồng
thế hồn lũ trẻ yên lòng sống vui
Tạo bao giọt máu:Tiếc chi hơn nửa cuộc đời tội
cho con trẻ chân trời còn xa
Đau thương một đóa tàn hoa
nạn tai lắm lượt bôn ba
nhiều lần
Nguyện cầu trao mảnh thân
manh gãy cành ái tử chỉ mành treo chuông
Dẫu là như đúc một khuôn
giống chàng họ BẠCH vẫn
luôn gây phiền
MAI LAN nửa tỉnh nửa điên rủa
lòng trời bạc mắng nguyền dạ ông
Dù thân em trải hai chồng
đám con là của em đồng sinh
ra
Ai đành đày đọa cách xa có chia thì hãy bỏ cha lũ này
Sáng chiều mưa nắng sỉn say
tửu nhập ngôn xuất môi dày
véo von
Em còn ba đứa con non mười
ngày chín tháng khéo bon một thằng
Nguyện cầu mệnh chúng tròn
trăng bảy lầu chín tháp cũng dâng lên trời
Tấm thân trần trải với đời
đẻ ra mấy cục không mời
người cho
Ăn còn quên bụng chưa no
mặc lo không tới chẳng so lỗ
lời
Xáo thịt:Trắng đen một lỗ chúng chui ra ba
đứa hai khoa rộn mái nhà
Đau ốm rên la sầu bụng mẹ
gầy còm xương xẩu nẩu lòng
cha
Của nả nội gia cùng sắm
sửa giữ gìn nội thất cũng bôn ba
Che nắng phủ mưa cho bầy
trẻ tránh xa thói xấu bạn bè ma
Nồi da:Đớn đau khi khó giữ nếp nhà dù
đen hay trắng vẫn không tha
Bầy con từ bụng bà ra cả
đừng tưởng chúng mày có
lắm cha
Tự tác tự tung trò quậy
phá bỏ học ăn chơi lậm thói tà
Đứa nào mẹ cũng đều thương
hết chớ nghĩ không yêu lúc bị la
Tại bà:Thằng TÂM an dưỡng vết thương xanh lo
âu suy nghĩ cũng lâu lành
Từ rày phải nhớ lời cha
mẹ tránh xa cuộc hại lúc đua tranh
Vài tháng rồi sẽ mau bình
phục về nhà tiếp tục chuyện học hành
Cha kiếm cho mày con xe mới
ham chi vận tốc xế bay nhanh
Mấy tháng thời gian trôi cũng nhanh trầy
da trợt cốt cũng mau lành
Đi đứng hoàn toàn chưa được
tốt lên xuống cầu thang cha vẫn canh
Thằng HAI một thoáng buồn
thân phận dượng ghẻ yêu thương vướng bức mành
Nhỏ mọn không là chân quân
tử mẹ thường dạy bảo lúc đêm
thanh
Đú đởn:Lãng tử hồi đầu quy cố hương thoát
ly trăm tháng bạn chung giường
Bà nội mạnh giành cô cháu
gái thay chàng mê mải với phong sương
Một hòn thịt hỏn nàng giao lại đường xưa lối cũ ngựa lên cương
Mười năm đã mỏi mòn trông
đợi đành bỏ trong nôi khối thịt xương
“Cây đa cũ bến đò xưa tay chèo gác mái nắng mưa mỏi mòn
Dáng thơ môi nhạt màu son lưng onh có vẻ đã còng nhớ nhung”
LÃNG TỬ HỒI HƯƠNG CON ĐƯỜNG NGÀY CŨ ĐỔI CHỦ THAY TÊN
Ngày về:Qua đoạn đường xa bước trở về bi
hài mấy chuyện lắm nhiêu khê
Có tin ai nữa mà nghe kể
bạn bè tan tác bỏ làng quê
Đứa còn đứa mất nơi trời
lạ nửa say nửa tỉnh lũ vong thề
Sinh tử bên nhau trong giông
bão tiền tài danh vọng vội đam mê
Chợt tỉnh cơn mê:Trăn trở lòng ta lúc trở về cố
nhân trong trướng bốn đầu bê
Đứa bồng đứa cõng mòn nhan
sắc thằng to thằng nhỏ mỏi chân lê
Tóc xanh chơm chớm màu sương
gió mắt cũng quầng thâm chuyện bộn bề
Gặp em qua cỗng lòng đau
đáu ân ái trao nhau chẳng hẹn thề
Nhớ lời thề:Mười
năm mang
nặng oán thù HẮC BÌ giặc đỏ thất thu mộng tình
Căm hờn chất chứa trong tim
sai người gài bẫy tử hình
BẠCH GIA
Đường quê một buổi chiều
tà xích giăng xiềng buộc ra ma chuyện thường
Đày nàng hoàn cảnh thảm
thương một mồi lửa nhỏ ai tường đẩy đưa
Báo oán:Ruộng xanh trơ trọi rẫy dưa giở
trò gạt bán lường mua lậu hàng
Đống vàng cũng phải tiêu
tan huống chi nàng chỉ hai bàn tay đơn
Khen thay thân gái chẳng sờn
mang con xa xứ quyết hơn với
đời
Đọa đày trong chốn ăn chơi
bướm ong lơi lả tơi bời đời
hoa
HẮC BÌ để mắt đâu xa âm
thầm dõi bước mắt ma ngấm ngầm
Nàng rơi vào đúng hồng tâm
anh hùng giả dạng mỹ nhân
xiêu lòng
Mười năm xóa hận đừng mong
mục tiêu đã nhắm đừng hòng
buông tha
Để xem tên tuổi BẠCH GIA
có còn lớn tiếng xa hoa nếp
nhà
Bạn bè lãng tử giang hồ ngày
xưa tội ác cáo thò đuôi ra
Một bầy dạ quỷ lòng ma
rượu vào khai hết chẳng tha
khúc nào
Trời bày hàng vạn vì sao
một ngôi băng xuống má đào
lầm than
“Có nên bôi bẩn trăng vàng mộng mơ trong lúc hoa tàn từ
lâu”
Ơn đền:Cô phó dưới tay gốc họ hàng bán
buôn vốn dĩ một em ngoan
Tiền bạc không hề quen xà xẻo
thọ ơn chị chủ hảo lòng
vàng
Chân thành vun quén đường
thương nghiệp lao tâm khổ tứ cũng không màng
Một chồng sáu đứa con mang
nặng nay ốm mai đau chẳng dám than
MAI LAN đâu nỡ quên thân thích tiền
lương vẫn phát mấy phần thêm
Cầu xin gia đạo cô năm phó
trên dưới mọi người mãi ấm
êm
Hôm trước thằng con đầu
bệnh nặng nghe đâu nó bị hở van tim
Nhiều nơi chạy chửa không
mong khỏi phải chuyển đi ngay chỗ đáng tiền
Nghĩa trả:Mổ tim phải mất vài trăm triệu cô
năm lép túi nặng ưu phiền
Chị LAN biết chuyện ra tay
giúp một đống tiền lo khỏi bệnh liền
Ơn sâu nghĩa nặng nhà năm
phó tình đâu trả đặng thủa hoàng kim
Hẹn thầm bù nợ bằng công
sức ngày nắng đêm mưa ráng nổi chìm
Lãng tử TÂM THANH rượu tỉnh điên nên
nói ra chăng một chuyện phiền
Tình xưa nghĩa cũ dù không
thiếu chỉ e đổ vỡ một gia huyên
MAI LAN đã chịu nhiều đau
khổ sầu nặng trong tim một chuỗi xiềng
Bán tín bán nghi thằng bạn
nhậu đời trăm đầu mối bởi do tiền
“Tửu nhập ngôn xuất quật tuốt đại gia tan cửa nát nhà ba hoa vì
rượu
Giàu không vĩnh cửu mắc mứu giang hồ tứ chiếng tam vô thồ nhiều
tội ác”
THI ÂN BẤT CẦU BÁO HỌC ĐẠO KHỈ DỤ NGƯỜI MƯỜI NĂM ÂM RỬA HẬN
Một nhịn:Trăm năm trắc trở cái nhân duyên gây
thêm chi nữa những ưu phiền
Ngậm miệng không đành ra sự
thật dẫu rằng không do rượu mà quên
Tình xưa chẳng rủ mong chi
tới thân phận đời em lắm nổi chìm
Có nên kể tội thằng HẮC
diện VIỆT gian lắt léo lúc đương
quyền
Chín lành:Ba đời nội ứng giống
bất lương luân thường đạo lý
chúng coi thường
Ta đứng bên bờ sông nhân quả
chờ xem thiên địa có quên
lường
Trong lòng bức rức như hèn
nhát chẳng đành tỏ rõ nỗi tang thương
Ngậm hờn cay đắng buồn
trong dạ nhân thế đa mang đã chán chường
Tâm thanh:Nhân thế đa mang lắm chuyện buồn đêm
về ghi lại một vài chương
Tùy hỷ người xem còn tin
tưởng khi ta bận bịu tiệc ven đường
Ba thằng bạn nhậu lai rai
tử mấy đứa hò dzô cửa nhà thương
Đời còn cả đám chưa quên
ghét hơi đâu cởi áo họ coi thường
Trăm tội:Hơi đâu cởi áo cho người ngó vết
thù đầy dẫy những đau thương
Mười năm lãng tử trên lưng
ngựa hoang bước đi qua khắp phố phường
Mong tìm bằng được tên tri kỷ
trút hết cho xong lúc lỏng
cương
Lâu ngày táo bón thành quên
lệ chẳng lẽ tuôn ra chỗ nhậu thường
Rằng thương thì vẫn còn thương yêu
đương buông hết vấn vương cũng còn
Nàng đang hạnh phúc chồng
con nên chăng quả tạ nặng đòn trao tay
Đắn đo hạ thủ lâu ngày
buồn phiền khỏa lấp trang
đầy trang vơi
Éo le nghịch cảnh cuộc đời
bên đường đau khổ trò chơi
tình người
Cô năm phó bỗng nhiên vời chồng
cô lâm tử đến hồi ra đi
Anh chàng muốn trối điều
chi đích danh tên húy MAI LAN mới kì
Xuống giường phủ phục chú quỳ xin bà tha tội ngu si giết người
Ngỡ rằng cảnh cáo nhẹ thôi
nào ngờ ông BẠCH qua đời êm
re
Xã hội đỏ đen:MAI LAN còn tưởng lầm nghe chính
tay lão HẮC lái xe hại người
Nói xong anh phó ngừng hơi
mắt không nhắm được hết lời
ăn năn
Quỷ ma thiên địa còn chăng
năm năm ân ái cùng thằng sát
nhân
Qua bao ngày tháng phi luân
nguyên bí thư huyện giả danh thiên thần
Đốt đèn hắc bạch:Bây giờ thêm đứa con đần bốn
đứa đen trắng nửa cần nửa buông
ỐC TIÊU vừa mới xuống
giường chân còn lẫm chẫm chưa tường đỏ xanh
Rồi đây xẻ nghé tan đàn
oán hờn ai chịu cưu mang thay
mình
MAI LAN đành phải nín thinh
dắt tay bốn đứa dứt tình ra
đi
“Tui
biết chuyện xưa ông giết người quen trò đao phủ diễn tuồng chơi
Cha của con tui , tui đành
nhịn ra đi nhắn nhủ chỉ đôi lời
Gan làm đừng lách đi đầu
thú để oan hồn BẠCH được thảnh thơi
Nhà ông mặc kệ cho ông ở
tui lấy tiền theo đặng dưỡng
đời”
“Bốn
đứa con thơ còn khờ dại không rảnh theo ông học hại đời
Vàng kho không đủ bù ngàn
mẫu ông mượn tay sai đốt của người
Nếu vào nhà đá ngồi suy
ngẫm coi có thấm không chuyện nghịch trời
Phải chi hồi đó đừng thương
bậy để khỏi thê lương phận của tui”
“Giấu đầu lòi đuôi con của riêng tui tui đẻ tuôi nuôi không cần
ông dưỡng
Đố vui không tưởng hưởng của người ta oan hồn quỷ ma cha sư cũng
hãi”
TRẢ VAY NHÂN QUẢ HOẠ PHƯỚC DO NGƯỜI TRẦN DÂN TIÊN CẢNH
Từ thiện đúng chỗ:“Công ty trao hết cô năm phó nó
biết làm ăn cũng đáng thôi
Chồng mới chết đi con sáu
đứa nợ đời cũng phải ráng chăm nuôi
Hận thù trả hết xưa ông
mượn tận tình tui dưỡng đám con côi
Không còn mơ mộng dài chân
bước chán quá trời ơi quỷ mặt người”
Lỗ miệng dân gian: “Chán quá đi thôi đảng mị đời Hồ
ly lang sói giỏi ăn chơi
Sát nhân không gớm tanh mùi
máu động trời hãi đất vẫn khơi khơi
Tui để đôi câu cho trọn
nghĩa dầu sao ông cũng tía con tui
Đừng tìm chi mệt đồ tội phạm
vay sao trả vậy chẳng tham lời”
TÂM THANH lãng tử sầu không nói để
mãi trong lòng cũng bí hơi
Một bữa nhậu say về trước
cửa tai biến đột nhiên liệt nửa người
Cũng may còn thoát đời
miệng lưỡi tuồng xưa tích cũ vẫn khoe chơi
Chuyện thật đành thay tên
đổi cảnh cho mấy tay non mới nhập đời
Một tấm lòng vàng:Cho mấy tay son háo danh chơi đạo HỒ đức cáo giỏi mị đời
Đảng viên họ HẮC vang như
sấm chơi bẩn ăn gian BẠCH đại thời
Đường bơi chớ gây thù chuốc
oán thiên la địa võng khó tha người
Công lý mênh mông đừng mong
thoát luật trời lồng lộng đứa hèn xơi
Lưới trời lồng lộng kẻ ác chơi mưu
ma chước quỷ phá đạo đời
Gây nên oan nghiệt tình riêng
thỏa tha nhân đày đọa chẳng buông lơi
Chết còn chẳng nhắm đôi mi
mắt ăn năn đã muộn lúc hưng thời
Tọa quan lãng tử nhìn nhân thế
chuyện kể lai rai có đứa
mời
Chuyện kể trong bàn nhậu lai rai rượu
ngon mồi ngọt mẩu bi hài
Hai chén vơi buồn cùng thế sự ba bầu chẳng cạn luật trả vay
Lý đời luận đạo khi say
xỉn rồi xem ly đúng cụng chung sai
Ra về cố nhớ đường nhân
quả đừng quên nổi hứng mấy anh tài
Nói ngang nói ngược:Xứ xa nàng bỏ đi rồi để
người ở lại đứng ngồi không yên
HẮC BÌ lúc tỉnh lúc điên
TÂM THANH say xỉn quên phiền thế nhân
Mỏi chân dạo bước đường
trần lựa vài chỗ hẹp bất cần yêu thương
Ai người hợp mộng cùng phường gối chung nên nghĩa cùng trương nên tình
Gầm bàn lũ chó hằm hè đợi
lâu mệt lưỡi thè le liếm mồm
Con ngu cắn cẳng con khôn
cả bầy đánh lộn mõm hôn một thằng
Một chân đành phải quấn
băng miếng mồi danh lợi dính răng chưa rời
Đớn đau đành phải ngưng xơi chửi cha họ khuyển ra đời biết nhau
Bảy ngày ba tiệc linh đình lai
rai thả cửa không tình cũng duyên
Dân chơi kéo đến mọi miền
ít đứa môi ngậm huyên thuyên
nhiều thằng
Đa phần cùng duộc lăng nhăng
vào ba ra bảy lằng nhằng
vãi ra
Có chàng trổ ngón tài hoa
uống năm sáu lít vẫn khoa trương giàu
Về nhà ca khúc phượng cầu con
trùng bệnh dại chớ làm đau nhau
Chưa xong một cuộc bể dâu
bốn ngày ba mũi buốt đầu
rát đuôi
Mong cho kết cục êm xuôi
từ nay đi nhậu không ngồi cạnh
em
Mồi to miệng rộng chưa chèn
hay đâu vận mệnh tối đen thế này
“Hắc bạch tranh ngôi ngồi cạnh đĩa mồi thịt xôi đen đỏ sáng tối
không tỏ
Hiểu rõ lòng người Chí Minh giặc đói ẤT DẬU lửa khói trói buộc MẬU
THÂN”
ĐOẠN TRƯỜNG THƯƠNG CA CẢ BẦY GÀ VỊT THI
ĐUA CUA CÁ
Đàm thoại :Đất
trời sầm sập trận hồng phong xoáy lốc bên trong những nỗi lòng
Thương thân cô phụ đêm đông
lạnh nhiều chồng cho lắm cũng nằm không
Cửa đóng then gài phòng
khóa chặt đại du đạo dụ chớ hòng mong
Cái chỗ ươm sầu em đã
nguội dẫu rằng mưa nắng vẫn chưa mòn
Tranh cãi:Chẳng thà meo mốc cho quên hận còn
hơn quỷ đỏ xục vô vòng
Một lỗ gây nên bao phiền
muộn may liền vá kín thế là xong
Bốn mươi năm trải qua sương
gió đến tuổi hồi xuân cũng chẳng mong
Đêm buông trăng ảnh trên
giường ái bạc phận trắng luôn cả cõi lòng
Thương mãi-:Ngẫm đời nghĩ lại bọn đàn ông trí
trá thong dong một khúc lòng
Bỏ mồi bắt bóng bầy chem chép tình người thay đổi lúc chơi xong
Xuôi chân gác mái thôi mơ
mộng đi tắm phòng phong chúng khỏi bồng
Tâm sự hiếm khi giờ mê ngủ
mượn tay thay gối cũng đừng
mong
Thịt người-:Trời cho em được bốn tiểu đồng chẳng
lẽ đè ra cắt vất sông
Cái giống trăm năm còn gây
hận chồng chúa vợ tôi mới thỏa lòng
Em dạy con thơ từ thủa nhỏ
chớ hại nữ nhân lúc đủ lông
Nhất vợ nhì trời ba chủ
tịch tứ bầy mèo chó ngũ phần ông
-:Ba
đồng một đống bọn đàn ông chị xách đi chơi khỏi bận lòng
Liếc mắt coi chừng thằng
cao nhảy nhếch môi đe nẹt đứa bơi rông
Mấy sức lòng tham vừa đụng đáy
bao hơi đòi hỏi chúa duyên
chồng
Đừng vờ mỏi mệt ngày lao
động nửa đêm gọi dậy lúc bù công
-:Ngủ
mê vực dậy bổn phận chồng đừng vờ say xỉn lúc vần công
Đừng lăn ra ngáy khi chưa đã
chớ hả hê mong lúc ngứa
lòng
To đầu vẫn tính như thằng
nhỏ mưa ở bên tây hứng gió đông
Mè nheo đòi hỏi thêm bồ lẻ
chắc bỏ quỷ đen cũng lắm
đồng
-:Dạy
con từ thủa mới quen ông biết mặt làm sao biết được lòng
Thằng nào chẳng muốn hay
bay nhảy có chồng buông lỏng cũng bằng không
Đừng tưởng đêm về nằm bên
gối là đã cho xong chuyện động phòng
Một tuần lao lực qua nửa
bữa còn lại phần em chuyện má hồng
-:Hai
tủ trong phòng bà giữ khóa một túi áo ngoài của riêng ông
Bạc chẳn để dành nuôi lũ
trẻ tiền lẻ phần ông khó thỏa lòng
Lâu lâu lại nắn xem có
thủng lương lãnh đem về thiếu mấy công
Vai áo vấn vương mùi hương
mới khai ra cho rõ kẻo không xong
+:Chém
cha cái kiếp làm chồng nỡ quên sách học phương đông rõ ràng
Mãnh sư không chút dịu dàng
cơm ngày ba bữa vài ngàn
lận lưng
Nửa đêm nổi hứng giữa
chừng bắt ông quỳ gối khom lưng đứng hầu
Việc công vất vả nặng đầu
đêm không ngủ trọn biết cầu
xin ai
*:Oan
gia ngõ hẹp đường dài khi không rước chuyện thài lai vào mình
Vui đâu lúc bị làm tình
nhọc thân mệt xác rập rình
sóng xô
Ái ân hồn phách mơ hồ
người đang gặp cảnh hổ vồ
báo xơi
Khoan khoan nàng rủa đồ
lười lên cơn khoái mã miệng cười môi rên
“Ông thuyết một bà đơn thoại chín ông nìn khe bà xé bà cào
Phòng the bàn chuyện tào lao tiền bạc thì thào xung trận rống
cao”
MA TỬU RU ĐÊM BÓ GỐI NGOÀI THỀM VỢ QUÊN DẶM BỮA
Trang trải:Lâu lâu mới được ngủ yên hăm
he mai mốt bắt đền gấp đôi
Chẳng còn hơi sức rong chơi
bạn bè khỏi rủ đi bơi lạ
dòng
Vậy mà còn đứa trông mong
tận tâm cạn lực làm chồng
người ta
Đi đêm nó chửa gặp ma
đụng vào mới biết bụng bà nông
sâu
+:Rủi
thay chân lỡ qua cầu mẫu thân có một bỗng đâu thêm bà
Trễ về vợ toác mồm la
lần lưng lục túi chẳng tha
tiền thừa
Nhiều hôm phải nhịn bữa
trưa để dành tửu quán say sưa hội hè
Đời chua như thể ngậm me
nhậu quên gió thổi bên hè
đẫm sương
Lành lạnh sương đêm xuống đẫm thềm xỉn
về cửa đóng vợ mơ êm
Chẳng dám gọi to tên bà
chủ lỗ rò cũi chó cũng chèn nêm
Chờ em rạng sáng đem bô đổ
may phước ấm thân một tấm
mền
Ngày mai được nghỉ quên
ngừng chén ai biết rượu say bụng lỡ mềm
Ai nhớ ham vui quên cả đêm nổi
hứng huyên thuyên chuyện dưới đèn
Năm ba câu luận đời không
dứt hai chai bốn miệng vội say mèm
Chủ xị cầm chầu mê chẳng nhắc
mồi ngon cứ thế hết bồi
thêm
Rủi thay vừa cạn lòng chai
rượu cùng lúc trông trời đã tối đen
Nợ
đời:Nhậu về nhờ cậy chú tư kèm đến
cổng tha ma bỗng nhớ em
Đêm khuya thanh vắng trời
trăng sáng nó bảo lâu ngày chửa đến xem
Cỏ dày mới mọc cao bao tấc
nằm thử một bên qua hết đêm
Đành lần bước một lê đi
trước nhà ai đâu đó cũng lên đèn
Không
mời:Nhà ai mờ tỏ thấy hơi quen cổng
cao rào thấp lỡ quên chèn
Gió thổi then rơi vừa he hé
khỏi mời ông cũng vội bon chen
Hình như trong cửa đèn chưa
tắt thấp thoáng qua mùng giông giống em
Gọi gia chủ mãi bà không
thức đành thôi bó gối dựa bên thềm
Hạ
thổ:Gối đầu bậc đá ngủ qua đêm rượu
uống mềm môi chửa đã thèm
Lẩu nấu chỗ nào mà ngon
thiệt một ly chưa cạn vội kêu thêm
Ông già kể chuyện đời cô
thắm nghe hoài sao lúc nhớ lúc quên
Đoạn cuối không hề tuyên bố
dứt tức mình trăn trở mãi bên thềm
Tức mình thức giấc lúc nửa đêm bà
chủ khua tay chỉ đụng mền
Lão bợm hồi hôm còn chưa
đắp không nghe len lén bước chân êm
Gan to mới dám mò đi bụi
chồng còn nhẹ dạy rộng tay
kềm
Sáng mai sẽ biết thân bà
nặng để xem chỗ đó cứng hay mềm
Đừng trách ra tay chẳng được êm bỏ
bà giá lạnh với sương đêm
Đi nhậu không coi giờ nhớ
giấc chắc vui trên vế mấy cô em
Mằn lưng nắn bóp nghề ca
kỹ mỏ đỏ mi xanh dưới bóng đèn
Cho có năm ngàn vừa hai xị
phải chăng lão lén lập quỷ đen
Biết đâu lén chuyện kế bên em không
nhớ nhà trông lúc đỏ đèn
Rồi sẽ bước về chân cao
thấp thở ra nồng nặc rặt hơi men
Có bữa chưa vô nhà đã ói
lay không tỉnh dậy lúc say mèm
Ba thứ đáng cay ngon gì
uống vục đầu lu nước giữa ban đêm
“Thuận
vợ thuận chồng biển đông đồng tát tranh cãi chan chát tan nát gia trang
Hai
bên họ hàng khó can ẩu đả phe nào thiên tả mang vạ búa liềm”
BẠCH GIA ĐÍCH TÔN MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI CỐI TREO CHỈ MÀNH
Cùm
cổ:Thân cao thước bảy kém chi ai trên
dưới trong ngoài mã đẹp trai
Nhiều năm đèn sách chui
tiền sảnh con cha cháu bác lủi hậu đài
Cậu ấm một thời danh quý
tử đường chơi nổi tiếng bậc kì tài
Ngờ đâu vận mệnh không mong
đợi gặp phải một bà cao vượt tay
Gông
đầu:Trúng số một bà to quá size xài
chồng như dạy đứa con trai
Bỏ bài từ thuốc chừa ăn
nhậu đêm về đúng giấc phải thượng đài
Từ độ kiếp chồng nên duyên phận quên đi thời trẻ lệnh anh hai
Em nhỏ ba thằng không mong đến chị dâu đả nữ khéo khoe tài
Kiếp
số đàn ông:Chị dâu đả nữ giỏi ra oai chẳng
lẽ đêm về lép vế trai
Chỉ cần xuất thủ chiêu bắt cọp anh hai mấy chú đã rơi đài
Lỡ lúc chịu chơi trò long phượng xem đứa dưới kèo có lặn dai
Lâm trận bất phân tình phu phụ ao nhà thua cuộc chuộng bơi ngoài
Đấu
trường thua cuộc mặt vờ nai BẠCH GIA dòng giống kém chi tài
Bạc bài hút xách vang rân tiếng một thủa ăn chơi bước khá dai
Gặp được chị hai phùng đại phước ban sơ không dạy, bảo chồng ai
Từ nhỏ ham chơi quen lười học bây giờ thuốc đắng đả tật ngay
Ba
đồng-:Bữa qua ông đi nhậu với ai từ
đầu đến cuối phải cung khai
Bao nhiêu đực rựa bao con mái làm chi xài hết cả đêm dài
Đừng mong rộng miệng dư hơi cãi tui sẽ cho ông biết chút oai
Từng đấm nhiều thằng xương mặt vỡ đá văng mấy đứa thượng lôi đài
+:Tối
qua anh nhậu với tư đen lỡ vui quên mất họ lên đèn
Nhà chú TÂM THANH nhiều chuyện kể có đâu
ca kỹ để mình ghen
Đoạn cuối chưa nghe qua tường tận ổng đã
buông chai đậy mắt ghèn
Ra về còn nhớ thằng bốn hắc đến bãi tha ma bỗng ghé em
Một
đống-:Út đen yểu tử bởi thương hàn
nóng sốt nhiệt cao chắc phát ban
Thầy thuốc không cho ăn đồ cứng ông lén đem cho nó một bàn
Dạ thủng ruột bung từng khúc một tham lam đành chịu mạng vong oan
Anh giết thằng em không liềm búa hồi sau khó tránh cảnh tan đàn
+:Ai
biết út thèm xơi bánh chưng chìu em theo thế chẳng đặng đừng
Ba bốn hôm đau toàn lua cháo chó mèo còn ngán nói chi cưng
Đang ăn nó thấy xin vài miếng tui tặng cho luôn chẳng kịp dừng
Ai dè mới nuốt hơn phân nửa bỗng thở hơi lên một lát ngưng
Út
đen mười tuổi chầu trời vui chưa được mấy cõi đời lầm than
Ngẩn ngơ ngụp lặn suối vàng miếng ăn là miếng tồi tàn vẫn ham
Chẳng qua bụng vốn tính tham con dòng cháu giống đa mang di truyền
Bà LAN đau xót như điên mười ngày chín tháng thập niên bỏ tàu
Tư
tình bấm bụng đớn đau báo cho lão HẮC qua cầu tiển con
Dù rằng oán giận vẫn còn lẽ đâu lâm tử cha con chia lìa
Về nơi thế giới bên kia nghĩa tử nghĩa tận rộng bia miệng đời
Lá vàng khóc lá xanh rơi màn tang từng mảnh tả tơi xuống cầu
“Mỗi
đứa con một hòn xương thịt sao ai nỡ bịt phụ tử đi về
Lúc
thả dê thề không ái tử ngữ tam vô sức mấy hữu tình”
ĐÁM
MA CON CÒN NGON TƯ BẢN ĐỎ ĐÈN MỜ TỎ RÕ MẶT XÃ HỘI ĐEN
Sào
ngắn:Sông dài nước chảy về đâu có
hoài tình mẹ một bầu yêu thương
Bây giờ hai nẻo âm dương đường trần mẹ vẫn khẩn trương với đời
Con không thức dậy vui chơi đá mèo đánh chó khơi khơi mặc lòng
Đôi môi tím tái đêm đông Út ơi ! ngày đêm mưa nắng bế bồng còn đâu
Sông
dài:Sao con sớm vội qua cầu để
cho mẹ phải lên lầu hoài hương
Còn ai thịt cá nhằn xương còn ai đau ốm bên giường chăm lo
Đưa con cô độc qua đò bến thương lặn lội thân cò vấn vương
Bây giờ không được chung đường cơm ngon ai nấu ngủ thường ai lay
Đành
quên bổn phận cũng làm cha HẮC BÌ cỗ tử dám đâu qua
Vẫn sợ bà LAN còn căm hận hay vì đau đáu mối duyên già
Gặp mặt dày da chưa hết thẹn cúi đầu chán ngán nỗi thù xa
Đành thôi đóng cửa buồn riêng phận coi như đã dự đám con ma
Thảo
mai phụ tử:Coi như đi dự đám con ta hai
đứa nhỏ to lỗi tại bà
Tay đen dù rửa hoài không trắng đành lòng giao hết BẠCH ĐẠI GIA
Lũ trẻ chỉ biết rằng cha chết có đâu xuất hiện tựa hồn ma
Tới lúc TƯ ĐEN mười tám tuổi nên nói hay không tự kể ra
Nên
nói hay không nó có cha vì sao cô độc một thân già
Lâu lắm không màng qua thăm viếng dẩu biết bên sông bóng một bà
Bốn đứa con thơ hoài trăn trở tụi bay cùng mẹ lại khác cha
HẮC bì BẠCH cốt thề không đội trời chung rồi cũng sống chung nhà
Không
đội trời chung giữa chính tà dù cùng một lỗ được chui ra
Đầu xanh oan nghiệt đâu gây tội thù sâu thăm thẳm mỹ nhân hoa
Quân tử khó qua trầm luân ải tiểu nhân đành giở thủ đoạn ma
Dù biết chung thân mang sầu hận giận kẻ cưu mang nỗi bất hoà
Mượn gió bẻ cành thời mơ mộng sao còn trăn trở mãi trong lòng
Thiên
địa linh thiêng xin chứng giám vui
gì khi đón tiết lập đông
Vợ
mình vương vấn hương người khác đôi
gối tân hôn chẳng đượm nồng
Thời
gian cứ ngỡ vào quên lãng ngờ đâu
chuyện cũ vẫn sót bông
Tim nàng lạnh giá tựa chiều đông gượng vui
chăn gối lúc bên chồng
Làm
tình chỉ thấy đầy khiên cưỡng dường
như gió thổi lúc qua đồng
Nhắm
mắt để mơ về người khác trân mình
toan tính chuyện sang sông
Dễ
gì thoả mãn tròn một tối giả mệt thường
khi sẳng tiếng không
Nén hờn câm hận bực trong lòng năm năm
tình nghĩa cũng bằng không
Gió
trăng quên mất khi ân ái nàng nỡ ra
đi bỏ lại chồng
Phân
nửa đời mong chờ chẳng thấy ngậm
ngùi nhìn lũ sáo sang sông
Lạnh
lẻo từ sân vào phòng ngủ hương dường
vương vấn tấm chăn bông
Mười năm sáo đã sang sông bỏ lồng trống vắng
ngỡ ngàng nhớ thương
Gối
chăn nhăn nhó trên giường ái ân
thoang thoảng mùi hương đoạ đày
Tội
kia dù lỡ nặng gây trăm năm há chẳng
giải bày cùng nhau
Đưa
em lên bậc cao lầu ẽ nào không đặng
quên câu hận thù
“Thù cao như núi khó phủi tay không
mây bay qua đồng còn trông không thấu
Hai bàn tay máu giấu diếm vận công sót
một cọng lông trong lòng đau đáu”
MƯỢN LỬA TIÊU SẦU KHẨN CẦU HỢP MỘNG
TRONG ĐỘNG HOA VÀNG
Tình không:Năm năm tình nghĩa để
đâu người đi chắc đã đi lâu lắm rồi
Trên
bàn hương khói ngồi cười hay đầu
thai sớm lên đời như ai
Nhân
sinh há dể chẳng sai cảm thông bất
khả đau hoài ngàn thu
“HẮC bì gom mớ tình thù ngủ chung với đống lửa
bu quanh mình”
Nghĩa không:Hoả thiêu cho trọn chữ
tình trăm năm chưa vẹn mộng mình với ta
Rủi
mai hồn phách làm ma cũng thề quanh
quẩn bên bà MAI LAN
Hỏi
rằng một quả tim vàng cho ta một chỗ
trong nàng được không
Dẫu
sao một thuở làm chồng cũng đâu đến
nỗi bạc lòng với em
Chổng mông:Có thằng con út ngâm
đen thôi nôi đã vắng tiếng khen trong nhà
Làm
sao nó nhớ mặt cha âm ty xuống trước
mà ra nhận người
Phụ
thân ngắn ngủi một thời trần gian quên
bế cửa trời chẳng đưa
Trải
qua lửa nắng dầu mưa phận cha riêng
chịu con chưa tội tình
Phát hoả:Lửa khói vùi xong giấc
mộng đời tro tàn theo gió một tay chơi
Hận
người quân tử quên không dễ hờn bóng
thuyền quyên lỡ mở lời
Chẳng
đặng cùng nàng nên duyên phận đừng
hòng có đứa rảnh rang bơi
Nhổ
cỏ tiếc rằng không tận gốc lọt sàng
phản phúc hở đôi môi
Mặt đất vẫn tròn như muôn thuở mênh mông
sao hẹp một đường đời
Chuyện
cũ cố nhân hoài tái ngộ đành cho bật
mí thủ đoạn chơi
Bi
hài ngơ ngẩn trên lầu ái giường ân
tàn rụi cõi vô hồi
Oán
hận mang theo trong khói lửa HẮC bì
xương cốt cũng đen thui
Đường đời đôi lúc chẳng mênh mông thương
ghét buồn vui giữa cánh đồng
Cày
qua cuốc lại hoài cũng gặp một mảnh
tình rơi xót cả lòng
Bày
chi cám cảnh tình trai gái đã có xuân
thời lại muốn đông
Phải
chi nhân thế đồng tính cả chắc khỏi
chia hai một bộ lòng
Để khỏi chia hai một cỗ lòng nửa đem về
cúng nửa trôi sông
Tư
ĐEN được mẹ thông nguồn cội khăn
tang siết chặt lệ xuôi dòng
Cha
sinh không nặng bằng mẹ dưỡng ba nén
hương dâng một chút công
Vừa
hờn vừa tủi cho thân phận ai nỡ
buông tay giống nối tông
Cứ ngỡ rằng tui chẳng có cha bỗng đâu xuất
hiện một ông già
Hôm
rồi mới chết vì tự đốt mẹ bảo con về
cúng đám ma
Mang
nỗi tủi hờn sâu trong dạ buồn nằm
thao thức cả đêm qua
Sao
lại đội tang cho người lạ hơn chục
năm trời thiếu bóng ba
Hơn chục năm dài không thấy cha bỗng nhiên
tui cũng có ông già
Chưa
từng thưa thốt thương yêu tía quên mất
một thời quen biết ba
Ở
đâu có được con còn bố làm sao nhớ
lúc bõ chung nhà
Một
đời mẹ dưỡng thay thân phụ chẳng lẽ
bây giờ khóc lão gia
Hai anh cũng bảo họ khác cha ngồi trên
trang cúng ảnh ông già
Vì
sao cha mẹ đành xa cách chuyện cũ đời
xưa em khỏi tra
Chỉ
biết mình chui từ bụng mẹ hơi đâu
nhiễu sự mấy hồn ma
Ông
nào chồng má nên thưa bố vài ông lẻ
tẻ ở nơi xa
“Ở trong bụng mẹ biết người đau đẻ , tai
nghe khe khẻ ông hàng xóm đè”
TÂM THANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét